Chúc Tam Mê không nói không rằng, tay rút dao bất thần lao tới chỗ Hoàng. Thế nhưng bị Le Josh một tay cướp vũ khí, đẩy ra xa.
Hoàng giật mình:
- Cô..làm gì thế?
- Ngươi còn dám hỏi ta câu đó? Đồ khốn nạn! Chúc Tam Mê lật đật bò dậy nhặt dao lên, lại xông tới nữa. Lần này Hoàng không để cho Le Josh can thiệp, dùng ngón tay kẹp lấy lưỡi dao, vai rung nhẹ. Chỉ thấy Chúc Tam Mê cả người hơi run lên, cán dao đã rời khỏi tay, ngã bệt mông xuống đất.
- Chỗ này không phải nhà cô đâu. Đừng tưởng là con gái thì tôi sẽ nhường nhé.
- Huhuhu…Chúc Tam Mê hai tay chống đất khóc òa: -..Anh ơi, đều tại em. Đáng ra em không nên đưa tên khốn này về nhà mới phải..là tại em mới ra nông nỗi này. Hu hu…
- Cô ta nói cái quái gì thế?
Hoàng khó hiểu hỏi Le Josh. Hắn ta lắc đầu, song liền đó đứng lên, đoạn bước ra ngoài tóm lấy một trong số mấy tên mặc áo da nằm chỏng gọng đằng kia tra hỏi.
- Hoàng, hôm nay ta gặp cậu ở đây quả thực là tình cờ..thế nhưng cũng tốt, tiện đây ta cũng có mấy lời muốn nói với cậu.
Park Jong Seok bắt chuyện. Hoàng nhìn nhìn chiếc quan tài bên cạnh, sau đó quay ra nói với “Thần Quyền”:
- Là về thứ này? Xin thứ lỗi nhưng nếu như cái này là…
Park Jong Seok nheo mắt:
- Yên tâm đi, ta sẽ trả nó lại cho cậu. Đừng lo, đây chính là thứ ta lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-thoi-gian/2485139/quyen-4-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.