Chương trước
Chương sau
Cuộc chiến dài kỳ của Quỷ vương ba ngàn năm trước với thiên đàng, mang tên "Quỷ Nộ" đã được lịch sử chứng minh, là một thất bại.

Thế nhưng dù đã bị thiên đàng kịch liệt bôi nhọ, song có một điều không thể chối bỏ, đó là tầm ảnh hưởng sâu rộng của nó. Một mốc son vô cùng chói lọi trong lịch sử địa ngục tầng mười chín.

Mặc dù gọi là chiến tranh, song nói đúng hơn thì phải là một cuộc "nổi dậy". Một cuộc chiến tất yếu phải xảy ra, trong đó một bên là Quỷ Vương, đại diện cho thân phận cả một lớp người bị bần cùng hóa tại địa ngục tầng mười chín, với kẻ nắm giữ vận mệnh của họ lúc bấy giờ, và mãi cho đến tận bây giờ - thiên đàng.

Và "Quỷ Vương", kết cục của ông ta… cũng giống như bao nhiêu vị tiền bối đi trước, đó là thất bại. Điều đó cũng kéo theo cả chục vạn người thiệt mạng, cả quỷ sai lẫn thiên sứ.

Lúc đó, trong số các truyền nhân của Thất Diệu, có ba người lựa chọn đứng chung chiến tuyến với Quỷ Vương, đó là truyền nhân của Hỏa Thần, Thủy Thần và Tạo Thần. Mặc dù trong quá khứ, những vụ nổi dậy của quỷ sai chống đối thiên đàng không thời nào là không có, song đạt được quy mô to lớn gây chấn động đến thế, là nỗi ác mộng trong nhiều năm liền của thiên đàng như thế thì chỉ có một mình "Quỷ Nộ".

Đúng thế, chỉ có thể là "Quỷ Nộ"!

Có được thành công đó, tất nhiên phải kể đến tài năng của "Quỷ Vương", song không thể phủ nhận có phần lớn là nhờ sự phụng sự của ba truyền nhân của Thất Diệu thời bấy giờ: Hỏa Thần, Thủy Thần và Tạo Thần! Trong đó Hỏa Thần còn là vợ của Quỷ Vương.

Ba người còn lại trong số Thất Diệu: lần lượt là Chiến Thần, Lôi Thần và Kim Thần tất nhiên là đứng về phía thiên đàng.

Cuộc chiến ấy diễn ra trong nhiều năm liền. Và mặc dù đã có rất nhiều thời điểm Quỷ Vương là người chiếm ưu thế, song chung cuộc, người thất bại một lần nữa lại là quỷ sai.

Quỷ Vương, với tư cách kẻ cầm đầu phải chịu hình phạt cao nhất là tru diệt cả hồn lẫn xác, vĩnh viễn không được siêu sinh. Những người đi theo ông, đa phần đều chịu chung số phận, hình thần câu diệt. Ngoại trừ ba người, đó là ba truyền nhân của Thất Diệu.

Đây là một bài toán khó, bởi thiên đàng thật sự không có cách xử ba người này, cũng không có quyền xử! Người duy nhất có tư cách cùng khả năng ấy, đó chính là God of Time!

Sau khi nhất trí, thiên đàng cuối cùng cũng đã đưa ra quyết định. Họ bị giới hạn kiềm ép nên không có quyền sinh sát Thất Diệu, song vẫn có cách kềm giữ truyền nhân tạm thời của họ. Ngoại trừ Tạo Thần bị giam lỏng, hai truyền nhân thời bấy giờ của Thất Diệu, Hỏa Thần và Thủy Thần lần lượt bị giam giữ vào hai chiếc quan tài, là một trong ba bí bảo cho tới nay vẫn còn được giữ lại từ thời hồng hoang của các God of time - "Xô liệm của người chết".

Trong đó, ngoài Hỏa Thần đã tuẫn tiết theo chồng nhưng không thành, lâm vào trạng thái hôn mê sâu ra thật ra chỉ có Thủy Thần, là người duy nhất trong cả ba phải nếm trải cảm giác bị tù ngục trong Xô liệm của người chết, cho đến khi tìm được một truyền nhân mới.

Thế nhưng không ai ngờ được, quãng thời gian sống không bằng chết đó của Thủy Thần chỉ kéo dài đúng một trăm năm. Đó là cho đến khi người ta phát hiện, "Xô liệm của người chết", bí bảo tưởng chừng không gì phá được, đã hoàn toàn mất linh nghiệm. Sử sách không kể lại chính xác tên người tạo nên truyền kỳ đó là gì, chỉ biết đó là đàn ông.

Có lẽ chỉ thiên đàng là biết rõ.

Người đàn ông đó đã đưa Thủy Thần trốn đi một nơi. Nơi đó chính là "Băng nguyên Cosh".

Băng nguyên Cosh, lúc đầu vốn là một quần đảo xanh nằm trong hệ sinh thái nhiệt đới tuyệt đẹp, đó là trước khi người đó tới. Sau đó thì sao ư? Hai chữ "băng nguyên" đã đủ nói lên tất cả.

Người đó không lâu sau đã bỏ đi, sau khi thiết lập một kết giới kinh khủng bao trùm cả Băng nguyên Cosh. Nơi đó tuyệt đối là cấm địa với thiên sứ! Không thiên sứ nào có thể đặt chân đến đó trong bán kính hai mươi kilomet mà không bị thổ huyết cho đến chết! Vũ khí khoa kỹ cùng hiệu dụng của các Time master cũng như nhau bị vô hiệu hóa. Thậm chí cả ba truyền nhân còn lại của Thất Diệu cũng không ngoại lệ.

Kẻ có bản lĩnh tột bực đến thế nào, mới có thể làm được điều đó? Không ai biết. Cho đến giờ vẫn không có ai biết.

Chỉ biết người đó năm mươi năm sau, trong một trận chiến khốc liệt với số đông thiên sứ, đã bị truyền nhân của Chiến Thần phong ấn vĩnh viễn. Nơi phong ấn, cho đến bây giờ vẫn là một bí ẩn không có lời giải đáp.

Thế nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc bức màn bí mật che phủ băng nguyên Cosh bị gỡ bỏ. Thậm chí mọi chuyện còn tệ hơn trước.

Cho đến giờ, đã mấy ngàn năm qua đi, tất cả những gì người ta biết được về băng nguyên Cosh, vẫn vỏn vẹn chỉ dừng lại ở khái niệm: một hòn đảo chết chu vi tầm ba mươi ngàn mét vuông, luôn bị sương mù độc bao phủ. Truyền thuyết kể rằng, từng có một thiên sứ rất tài giỏi, đã từng liều chết tìm mọi cách thâm nhập băng nguyên Cosh từ trên cao.

Và người ấy xét theo một khía cạnh nào đó thật sự đã thành công, là người duy nhất thành công trong mấy ngàn năm trở lại đây, thành công đó là lại gần và khám phá ra diện mục thực của băng nguyên Cosh, thứ ẩn giấu sau lớp sương mù độc. Theo lời thiên sứ này kể lại, đó là một hòn đảo đầy sức sống, cũng đầy hoa thơm cỏ lạ như bao hòn đảo bình thường khác trên thế giới này, hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của mọi người.

Song có một chi tiết tương đối đặc biệt, đó là người đó đã phát hiện tại băng nguyên Cosh, một đồ án gồm chín chữ được sắp xếp sao cho thấy được từ trên cao, được viết bởi một ngôn ngữ khó hiểu.

Có nhiều giả thuyết được đặt ra, song nổi bật nhất đó là: chín chữ ấy do chính “người kia” để lại!

Chín chữ này, là khởi nguồn cho vô số truyền thuyết thêu dệt về sau của người đời về băng nguyên Cosh!






------------------------

- Xin lỗi. Chuyện này, chúng tôi không làm được.

Chợ Sếu, trong căn nhà hai tầng ổ chuột, Chúc Tôn Địch trong bộ áo da, bắt chéo chân, nét mặt nghiêm túc, ngồi phía trước là Lê Minh Hoàng và Lập. Trên bàn, ba chén trà đã nguội ngắt từ bao giờ.

- ...Thật sự không có cách nào sao?

Hoàng nhăn trán hỏi.

Chúc Tôn Địch lắc đầu. Mặc dù mắt vẫn nhìn người đàn ông đang tiếp chuyện mình này theo phép lịch sự, song Chúc Tôn Địch lại ngấm ngầm quan sát gã cơ bắp ngồi cạnh, lòng nổi sóng: đây là kẻ có chỉ số sức mạnh bốn trăm ngàn mà Chúc Tam Mê em gã đã nói?

Lúc đầu Chúc Tôn Địch còn bán tín bán nghi, song bây giờ chính thức gặp mặt, trực giác đã mách bảo hắn rằng phải đến 85% đó là sự thật. Bốn trăm ngàn! Đó là đẳng cấp của Danh Ác bậc ba! Hơn nữa còn là loại có số có má! Đã bao lâu rồi hắn chưa gặp những Danh Ác bậc ba như thế? Lần gần nhất hình như là tám năm trước thì phải.

Thế nhưng, gã đàn ông cơ bắp đó coi vẻ rất kính trọng tên thanh niên da vàng kia. Điều này phải giải thích thế nào? Chúc Tôn Địch chuyển hướng nhìn về phía Hoàng, nhíu mày.

Tên này..mặc dù gương mặt nhìn có chút dọa người, song nhìn thế nào cũng không ra dáng cao thủ. Tất nhiên không ngoại trừ khả năng..song tiếc rằng chiếc máy đo kia đã bị hỏng, chẳng có biện pháp nào kiểm chứng...

Thế nhưng dựa trên những điều Chúc Tam Mê kể lại về sự chịu chi của đối phương, hắn đoán đây là một công tử thiếu gia con nhà giàu có nào đó, còn hai người kia tới 90% chính là bạn bè or vệ sĩ đi theo bảo vệ. Gã da vàng kia, vừa gặp đã đặt vấn đề hỏi mua hẳn con tàu của hắn, không phú thì cũng quý.

Nói đến đây cũng phải nhắc lại, chiếc máy đo kia sao lại trùng hợp hỏng đúng lúc này nhỉ? Dù biết rằng đây chỉ là đồ kém chất lượng, thế nhưng mà…vẫn khiến Chúc Tôn Địch nuối tiếc không thôi. Dù gì thì thứ máy đo chỉ số này cũng là hàng độc, chỉ lưu hành nội bộ trong Thiên Ma Cung. Cái của Tam Mê em hắn mặc dù là đồ fake, song cũng phải rất may mắn mới có được nha.

Nghĩ cũng buồn cười. Nếu Chúc Tôn Địch mà biết được, chiếc máy đo kia hỏng vì đo phải mức chỉ số sức mạnh vượt quá hai mươi triệu đơn vị của Hoàng, người mà hắn nghĩ là thiếu gia trói gà không chặt kia, không biết biểu hiện sẽ thành ra cái dạng gì nữa.

- Các cậu thông cảm. Đúng là chúng tôi từng có ý định tiếp nhận nhiệm vụ ấy, song đó là trước kia. Độ nguy hiểm của băng nguyên Cosh, hai người chắc cũng đã biết rồi. Chuyện này, quá nguy hiểm!

- Vẫn có thể thương lượng mà. Hay là… chúng tôi chỉ cần đi nhờ thuyền lớn của các vị, khi tới gần địa phận băng nguyên Cosh sẽ tự tách đoàn. Được không?

Chúc Tôn Địch nhíu mày một lát, song vẫn lắc đầu.

- Vậy…chúng tôi muốn thuê tàu. Hoặc giả..anh có thể tìm giúp chúng tôi một nhóm thợ lái có kinh nghiệm được không? Tôi nhất định sẽ hậu tạ.

Hoàng hỏi vớt vát. Hắn có đủ tiền để mua hẳn một con tàu. Song trong ba người hắn, Lập và Ninh Sạn Yêu Nhiên lại không có ai có kinh nghiệm đi biển cả. Hắn cũng từng có ý muốn thuê người lái, song mới chỉ nghe đến ba chữ “băng nguyên Cosh” là ai nấy đều đã chạy mất dép rồi.

- Không phải tôi không muốn hợp tác với quý vị…Chưa bàn tới độ nguy hiểm của chuyến đi này, hiện giờ chúng tôi đang có chút chuyện riêng cần phải giải quyết. Thực sự không có người để…

Chúc Tôn Địch nói tới đây thì từ ngoài cửa, một gã đàn ông da dẻ đen nhẻm chạy vào, nói thầm gì đó vào tai. Hoàng chú ý thấy hắn ta biến sắc mặt rất nhanh.

- Cả Chúc Tam Mê cũng bị? Khốn kiếp!

Chúc Tôn Địch đập bàn, sắc mặt khó coi đến cực điểm, cũng quên cả phép lịch sự tối thiểu, cứ thế bỏ mặc hai người Hoàng và Lập, chạy xồng xộc ra ngoài.

- Hừ, thật là vô phép. Lập nhìn theo Chúc Tôn Địch cho đến khi khuất bóng, lẩm bẩm: - Không hợp tác thì thôi, anh Hoàng, chúng ta đi chỗ khác.

- Cậu quên rằng chúng ta đã dò hỏi khắp ba ngày nay rồi à? Được rồi, hãy kiên nhẫn thêm chút nữa. Tôi thấy chuyện này vẫn còn hy vọng.

Hoàng nói xong thì đứng lên. Lập thấy vậy thì hỏi:

- Anh định đi đâu?

- …Đi xem hắn ta giải quyết “chuyện riêng” .

Hoàng nhấp 1 ngụm trà, thong thả đáp. Với thính giác cực nhạy của một người đã khai mở 80% giới hạn cơ thể, những lời thầm thì ban nãy tất nhiên không có câu nào là lọt khỏi tai hắn.

Khẽ nhăn mặt, Hoàng đã có chủ ý.

- Đi thôi, Lập.

- Đi đâu mới được cơ chứ?

- Tất nhiên là đánh lộn rồi. Đừng nói là chú không hứng thú đấy nhé?

- Đánh lộn??? Ha ha ha, chuyện này em thích!



-----------------

Bốn tiếng sau…

Tại khu dỡ hàng phía nam bến cảng, trung tâm thủ phủ Conca. Lúc này đang có một nhóm gần hai trăm người đang tụ tập. Ai nấy mặt mũi đều tràn đầy sát khí. Thế nhưng tuy rằng đông người, song một tiếng động cũng không có.

Tất cả… giống như sự bình yên bé nhỏ trước cơn bão.

- Cộp, cộp, cộp..

Ngồi ở tít sâu trong, một gã đàn ông trạc bốn mươi tuổi, mặt mày đầy râu ria, má trái có một vết bầm lớn, mặc áo khoác màu đen, lúc này đang chống chống cái gậy trong tay dưới đất, cứ một lúc lại cằn nhằn gì đó không rõ. Cây gậy trong tay hắn có hình thù rất kỳ quái, tuyền một màu đỏ rực, thân gật thi thoảng lại có lân quang chớp ẩn chớp hiện.

Gã đàn ông này có vẻ rất yêu quý cây gậy trong tay, nâng niu ngắm nghía rất cẩn thận.

- Anh samuel, yên tâm đi. Chúc Tôn Địch chắc chắn sẽ đến.

Đứng phía bên trái hắn là một gã đàn ông đeo kính có vẻ trí thức. Gã ta có chất giọng khá khó nghe.

- Chú đảm bảo chứ?

- Tất nhiên rồi. Vì hôm nay…sẽ là ngày cuối cùng nó có mặt tại Chợ Sếu.

Gã đàn ông đeo kính nói bằng giọng quyết đoán, đầu hơi ngẩng. Nếu Hoàng có mặt ở đây thì tất sẽ không tránh khỏi ngạc nhiên, vì người này chính là…

- Chúng đến rồi, đại ca!

Một tên hét lớn. Hơn hai trăm con người có mặt ở đây lập tức khẩn trương hẳn lên, khí giới sẵn sàng. Phía trước, có thể dễ dàng nhận ra một nhóm khoảng hơn ba chục người đang bước đến. Người cầm đầu chính là Chúc Tôn Địch.

Chỉ nhìn qua số lượng thôi cũng đã thấy, chênh lệch quá lớn….

Bầu trời vần vũ, hứa hẹn một buổi chiều gió tanh mưa máu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.