“Ha ha ha ha…”
Bóng dáng thằng bé da trắng để đầu đinh, lúc nào cũng ngồi một mình một xó. Hôm ấy cũng không ngoại lệ…
Đứa bé ngồi xổm, im lặng chơi với mấy thứ đồ chơi của riêng mình. Nó thậm chí chẳng buồn để ý đến lũ trẻ, đang cầm mấy viên đá nhỏ đua nhau ném tới chỗ mình. Thậm chí có cái trúng đầu khiến xước da chảy máu, song nó vẫn làm thinh.
“Này, mấy cháu làm gì thế?!”
“ Ha ha, “Thằng thất bại” đó mà chú, chẳng ném nó thì làm gì…chú không biết à, thằng này đúng là dốt toàn tập, học thì ngu, thể thao cũng kém, suốt ngày thơ thẩn nghịch mấy thứ linh tinh. Chẳng biết nó sinh ra để làm gì nữa..”
Chiều xuống..
Lũ trẻ đã về nhà hết, còn cậu bé thì vẫn ngồi đó.
“Sao cháu lại để chúng nó ném mình như vậy? cháu phải phản kháng lại chứ.”
Đứa bé ngước mắt nhìn người đàn ông…không, cũng không rõ đó là nam hay nữ, khẽ lắc đầu.
“Cháu có biết tại sao chúng nó lại ném cháu, chứ không phải ai khác không?”
Thằng bé lại lắc đầu.
“Đó là vì, cháu chưa đủ độc ác.”
Đứa bé ngơ ngác, có vẻ như chưa hiểu những gì ông ta nói.
“Cháu có muốn thay đổi? Muốn đứng trên tất cả mọi người?”
Đứa bé đầu tiên là lắc đầu, sau đó tiếp tục lầm lũi chơi đồ hàng. Song hai phút sau, nó bỗng dưng ngẩng mặt lên. Và lần này, nó nhìn chằm chằm người đàn ông lạ mặt kia, sau đó gật đầu.
Và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-thoi-gian/2484978/quyen-3-chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.