Ai rồi cũng sẽ phải chết, quan trọng là khi sống, họ đã làm được những gì. Có những người kiệt xuất ghi lại dấu ấn của mình. sống mãi với thời gian, song đó chỉ là số ít, rất ít, nếu so sánh với phần đông chìm sâu vào trong biển cát diệu vợi, không để lại chút vết tích nào.
Chết không đáng sợ. Nhất là đối với những người đã từng "chết" một hoặc nhiều lần rồi. Bởi đối với họ, "chết" chẳng có gì xa lạ, nếu không nói là vô cùng quen thuộc và gần gũi.
Ở đây có hai người như vậy. Nhưng khác với mọi khi, đây sẽ là lần cuối họ đến với chữ "chết". Nói cách khác, họ đã không còn cơ hội nào tránh thoát nữa, ngoài việc đối mặt với tử thần. Và một trong hai người đó đã ra đi, mãi mãi chẳng quay trở lại.
Giữa buổi chiều nhộn nhịp người qua lại, có vết nắng đỏ ối chiếu lên khuôn mặt xinh xắn của Quan Tài Đen. Môi cô lúc này đang chảy máu. Máu chảy hoài chưa hết, mắt nhắm chặt. Gương mặt dính đầy bụi đất với những lọn tóc bết mồ hôi và máu, song nhìn thanh thản lạ. Mặc dù hơi thở đã đứt đoạn từ lâu, song trông Thư Lệ không có dáng vẻ gì của một cái xác cả, chỉ giống như đang ngủ mà thôi. Một giấc ngủ sâu vĩnh viễn chẳng bao giờ tỉnh lại.
Để tránh bị làm nhục, Quan Tài Đen đã chọn cái chết. Nó giải thoát tất cả. Đôi khi, chết lại là cứu cánh.
Cái chết đến nhẹ nhàng như thế, tựa như một giấc ngủ sâu, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-thoi-gian/2484852/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.