Anh đó à, Sơn "khùng"?
Hoàng cũng không lấy gì làm ngạc nhiên. Tiếng bước chân cứ ba bước thấp lại một bước cao của tên này, hắn đã nhận ra từ ngoài cửa rồi.
-Tôi tìm cậu đến là mệt. Một gã đàn em vội lấy ghế cho gã. Sơn "khùng" ngồi xuống, thấy Hoàng định nhổm dậy thì khua tay: - Cứ nằm đó đi, cậu đang bị thương mà.
Hoàng bĩu môi nhìn gã, tay với lấy ly nước. Sơn "khùng" cũng nhận ra ngay là mình hiểu lầm, song chỉ có cách cười chữa thẹn. Trong khi đó, phía dưới đã có đứa che miệng cười trộm rồi.
-Tôi ra ngoài trước.
Ninh Sạn Yêu Nhiên đứng dậy lạnh nhạt buông một câu rồi bước ra ngoài. Sơn "khùng" thấy cô ta đi khuất rồi thì mới nháy nháy mắt với Hoàng:
-Ghẹ của cậu đó hả? Hầy, gầm cao máy thoáng, điện nước đầy đủ, cũng ngon lành cành đào đấy. Kiếm ở đâu vậy?
-Bạn bè bình thường. Mà anh hỏi làm gì?
-Ha ha, lại còn chối. Bạn bè gì mà mất công đang đêm đi tìm câu, rồi chở một mạch vào chỗ này chưa thương. Không ngờ chỗ này mà cũng có loại đào chất lượng cao thế, cơ mà xem ra là hoa hồng có gai đấy, hỏi thật chứ cậu kiếm được ở đâu thế? Trông không phải người của bọn My Sói.
-..Tiêu Lệ đâu rồi? à, còn Tôn Nam nữa?
Hoàng biết có giải thích cũng không ăn thua nên chỉ đành tìm cách chuyển chủ đề.
-Tiêu Lệ đang ở ngoài. Còn thằng béo đó hả, đang nằm viện. Thằng này không biết ăn gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-thoi-gian/2484756/quyen-1-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.