Vẻ mặt của Sơn “Khùng” lúc này trắng bệch, trán đẫm mồ hôi, tay phải cầm bật lửa châm thuốc cũng hãy còn run lẩy bẩy. Điều này tất nhiên chẳng lọt được qua mắt Hoàng, chỉ nhìn qua thôi cũng biết, tay anh chị này chắc chắn cũng vừa mới bị Kadako dọa cho một trận mất mật.
-Tưởng ai, hóa ra là chú mày.
Sơn “khùng” cầm bật lửa bật cái tách lên soi soi, sau khi xác định ở đây ngoài mình ra thì chỉ có một nam một nữ thì dần trấn tĩnh lại ngay. Song khi nhận ra mặt Hoàng, gương mặt vốn đang trắng bệch của gã lại càng thêm phần khó coi. Rõ ràng, màn một chọi..một đống của Hoàng mấy hôm trước đã lưu lại “ấn tượng khó phai” trong đầu tay anh chị gộc này. “Thôi chết con mẹ nó chứ, gặp ai không gặp, lại gặp cái thằng này, hôm nay không khéo lại bị nướng thành chả chứ chẳng chơi.” Sơn thầm nghĩ.
Lục cục..lục cục..
Trong khi ba cặp mắt đang nhìn lẫn nhau với vẻ dè chừng và cảnh giác, một tiếng động bỗng phát ra từ phía trên khiến tất cả đều chẳng hẹn mà cùng rùng mình. Trong khi Hoàng và Sơn còn đang lạnh người vì tiếng động ma quái này gợi nhớ tới những chuyện mà họ “ mới trải qua” thì Andrea bỗng lên tiếng:
-Hai người cũng bị “nó” bắt tới đây?
Sự im lặng thay cho câu trả lời. Dĩ nhiên cả hai đều biết “nó” ở đây là gì.
-Cô ở đây lâu chưa? Hoàng tìm chuyện để tám.
-Chắc cũng được bốn, năm tiếng đồng hồ rồi. Andrea Hương đáp.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-thoi-gian/2484739/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.