Mắt lồi ra như mắt cá, sắc như dao cạo, không có lông mày (mỏng đến nỗi gần như không có) da trắng nhợt, bủng beo, mắt gần như toàn lòng trắng...đó là bản miêu tả khái quát " sơ sơ " về diện mạo của Lê Minh Hoàng, chàng trai xấu số vừa mới chấm dứt cuộc đời bởi tai nạn giao thông khi vừa tròn…hai mươi lăm cái xuân xanh. Mặc dù vẫn luôn trốn tránh nhìn thẳng vào sự thật, thế nhưng chính Hoàng cũng hiểu, gương mặt cha sinh mẹ đẻ của mình thực sự chẳng dễ coi tẹo nào. Đây là minh chứng hùng hồn nhất cho câu "Anh là số hai thì éo ai số một."
-Haizzz.
Thất vọng ngắm gương mặt mình qua ảnh phản chiếu trên cửa kính một tiệm bán đồ trang sức, Lê Minh Hoàng khẽ lắc đầu. Không phải là hắn chưa từng nghĩ đến chuyện giải phẫu thẩm mỹ, chỉ là..còn chưa kịp thực hiện thì đã như thế này rồi - trở thành một hồn ma không nhà không cửa, ngày ngày chỉ có mỗi một việc là...bay lòng vòng giữa nhân gian, bay chán thì nằm, nằm chán thì ngồi!
-Ha ha ha..
Bến xe bus 45, một đôi tình nhân đi xuyên qua người Hoàng, còn hồn nhiên vất một cái vỏ chuối bay ngang mặt hắn. Hoàng lắc đầu, hắn theo thói quen định đi tới nhặt vỏ chuối lên, ném vào thùng rác song vừa cúi xuống thì đột nhiên khựng lại.
Bàn tay trắng bợt của hắn xuyên thẳng qua cái vỏ chuối, xuyên qua cả mặt đường nhựa.
Hoàng nhếch mép tự giễu, hắn quên mất rằng... mình đã chẳng còn là con người nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-thoi-gian/2484686/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.