“Ha ha, bản vương còn tưởng rằng đã tới chậm, thật không ngờ đúng là ‘tớitảo không bằng tới xảo’ tự dưnglại có cơ hội thấy một màn ngoạn mục như vậy!”
Ngay lúc này, từ phía sau mọi người truyền đến một giọng nói thanh sảng mang theo ý cười.
Lúc này nghe thấy giọng nói quen thuộc, không có vì ‘cửu biệt lại trùngphùng’ mà vui sướng, trái lại tronglòng ta hơi trầm xuống, đối phó đại ác ma trước mặt đã đủ phiền phức,hiện tại lại còn thêm một kẻ nham hiểm nữa, lần này nếu như có thể chạylên trời, thì đúng là Phật tổ phù hộ!
“Thực sự là đã lâu không gặp rồi? Tiểu Sa nhi. ! Bản vương thực sự rấtnhớ nàng. Nếu Thanh không chạy tới nói với bản vương nàng sinh bệnh, sợrằng bản vương đến bây giờ còn không biết nàng đang ở ngay trong phủ của bản vương à!” Ánh mắt của Vũ Văn Huyên tràn đầy ẩn ý khiến ta sợ runcả người.
“Vương gia khách khí!” Ta ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu.
“Ai, làm cái gì vậy? Sao lại trói bà chị bắt đi vậy, còn không mau mở trói!” Huyên cau mày nhìn về phía Ti Nhược
“Chờ đã!”
Quả nhiên, tân lang đã đưa tay ngăn lại động tác của thị vệ.
“Chỉ sợ là có gì hiểu lầm đi? Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng,biểu ca huynh chừng nào thì trở nên chẳng biết thương hương tiếc ngọcnhư thế? Tiểu mỹ nhân chỉ dùng để thương, không thể khi dễ nha!” Huyênkhông tán thành lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là đưa ánh mắtchuyển về trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-sau-tham/3166573/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.