“Coi như hắn thông minh!” Huyên lạnh lùng nói một câu. Ta ngẩn ra, quay đầu, nhìn hắn một cái.
“Có đau hay không?” Huyên nhíu mày lại, nhẹ nhàng buông tay ra, cẩn thận kiểm tra vết thương của ta.
“Nghê lão, ngài xem cho nàng đi, Tiểu Sa nhi có nặng lắm không hả?”
Nghê đại phu kiểm tra Tề Hằng đang nằm trên đất xong đi tới: “Vương gia, ngài… tránh ra một chút, lão phu mới giúp Tử Nhi xem vết thương được!” Nghê đại phu buồn cười chế nhạo Huyên một câu xong, lại thâm ý nhìn ta một cái.
Hoảng loạn tránh đôi mắt như nhìn thấu tất cả của Nghê đại phu, ta chậm rãi nói: “Cháu không có việc gì, chỉ là xước chút da thôi mà!”
Đột nhiên nhớ ra, liếc nhìn trộm người đang ở trên giường, hắn cũng đãnhắm mắt lại rồi, thần sắc vẫn không chút thay đổi. Tâm trạng ta hơi có chút chua chát, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, lần này xem như qua cửaải thứ nhất!
Vòng vải trắng quấn quanh cổ, ta cảm thấy có chút đau nhức, khi nãy nếu như hắn dùng thêm chút lực, có khả năng sẽ mất mạng!
Quay gương lại, cười ngây ngô, còn cần ta lo lắng sao? Người kia mạnh mẽ như vậy, không thể dễ dàng bị lật đổ được!
Trở lại đây?
Nên đến phiên ta rồi?
“Tỷ tìm muội?” Một giọng nói dịu dàng vang tới từ cửa.
Quay đầu, ta cũng cười cười với nàng ta: “Muội đã đến rồi ?”
Người xấu hổ đến cũng cười đáp trả lại ta một cái: “Nhan tỷ tỷ ~~~~ muội, muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-sau-tham/3166554/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.