Ta ngồi ở dưới một gốc cây tử đằng nở rộ hoa, nhìn ngắm một đám bụihoa màu tím âm thầm tỏa ra hương thơm, nhẹ nhàng lay động theo gió.
Ám đang ngồi trên chiếc kỷ trà trước mặt, cách ta không xa, trên đó đặtmột chiếc đàn cổ, phía trước có đốt một lò đàn hương, mùi thơm từ đànhương lẫn với mùi hoa cây tử đằng, kỳ lạ là lại làm cho người ta có mộtcảm giác an tâm.
Ngay vừa rồi, lúc tự nhủ sau khi nói hết câu kia, ta chỉ có thể ngâyngốc trừng mắt nhìn hắn cái gì cũng không nói nên lời, đến tận khi Ámbuồn cười giơ tay lên, vẫy vẫy ở trước mặt ta, ta mới giật mình tỉnhlại.
Hắn không nói gì nữa, chỉ là ôm lấy ta, đi ra khỏi gian phòng này.
Đó là một sơn cốc rất đẹp.
Cách đó không xa có một thác nước nho nhỏ, uốn lượn từ trên ngọn núi đổxuống dưới, rót vào một cái hồ trong vắt. Xung quanh đầy cây đại thụ che hết bầu trời, trong đó vài cây nở đầy hoa, có cây ta biết được, có câyta không biết, trên mặt đất cây cỏ cũng nở đầy hoa dại, tất cả rất giống với cõi tiên yên tĩnh và trong lành.
“Nơi này, là nơi trước kia mẫu thân nàng thích nhất .” Ám nhẹ nhàng nói cho ta biết.
Ám chơi đàn rất hay, thậm chí ngay cả ta cũng cảm thấy không bằng …,tiếng đàn của hắn và bản thân hắn đều mang lại cảm giác giống nhau,trong trẻo nhưng lạnh lùng xa xăm.
Một khúc kết thúc, hắn ngẩng đầu, mỉm cười với ta nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-sau-tham/3166527/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.