Hắn khoanh tay trước ngực, dựa người vào hành lang, ánh mắt lạnh lùng dò xét ta.
Đột nhiên ta có cảm giác bất lực, quả nhiên, hắn vẫn nghi ngờ ta. Àkhông! Chính xác là, hắn từ trước tới giờ vốn không tin tưởng ta !
“Ta mệt mỏi rồi, ta muốn nghỉ ngơi!” Ta thấp giọng nói.
“ Mệt? Ngươi thật sự mệt mỏi?” Hắn cười lạnh nói : “Vất vả suốt một ngày một đêm, cũng thật khó cho ngươi!”
“Ta không làm việc đó!” Ta nhất thời không kìm chế được hét lớn: « Ngươi có biết hay không, ta xém chút nữa đã mất mạng! »
Thấy đồng tử của hắn phút chốc co lại, lúc này ta mới phát hiện, mìnhđang nói cái gì cơ chứ. Vì cớ gì lại phải giải thích cho tên ma vươnglạnh lùng ấy!
Khẽ nhắm mắt, ta xoay người định rời đi.
Đột nhiên, ta bị ôm một phát bay lên không, còn chưa kịp phản ứng gì, đã thấy mình bị hắn ôm lên nóc nhà.
Cảnh vật dần bỏ lại đằng sau, ta chỉ còn nghe thấy tiếng gió xẹt bên tai.
Rốt cục, chúng ta cũng ngừng lại.
Nơi đây là một căn nhà tranh, gần cửa có một cây anh đào đang đang âm thầm tỏa hương thơm ngào ngạt.
“Là ta, mở cửa mau!”
“Thật khác thường, ngươi cứ luôn thế nào đêm hôm khuya khoắt lại đến quấy rầy ta!” Bên trong có người giọng bất mãn thầm nói.
Cánh cửa vang lên một tiếng động nhỏ, một công tử áo xanh bước ra, dángvẻ như đã muốn nghỉ ngơi, tóc dài rối tung sau đầu, cau mày, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-sau-tham/3166515/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.