Cảm giác đó thoáng qua, mặc dù chỉ trong chớp mắt nhưng tôi lại cảm thấy rất rõ ràng, lúc đó anh họ lên tiếng, “Sao rồi, Giang Lưu, cậu nhìn thứ đáng sợ đó làm gì vậy?” 
“Không, không có gì…” tôi cười đau khổ, coi như cảm giác vừa rồi là ảo giác, rồi nói: “Sau đó thì sao, tượng đá này nhìn thế nào cũng thấy tà ác, sau khi thứ này đến, trong thôn có xảy ra chuyện gì không?” 
Anh họ đờ người ra, sau cùng cũng tiếp tục nói, nghe rồi tôi cũng không kiềm được mà hít sâu một hơi. 
Hóa ra đêm hôm bức tượng rơi xuống, lũ chó trong thôn điên cuồng sủa inh ỏi, đến nửa đêm ba bốn giờ mới dừng lại, sáng hôm sau khi mọi người thức dậy mới phát hiện chó nhà mình nuôi đã chết rồi. 
Không chỉ chó nhà anh ta, tất cả nhà nào nuôi chó trong thôn đều chết hết rồi. 
Hơn nữa cái chết rất kỳ lạ… 
Nói thế nào nhỉ, giống như bị hút cạn vậy, khô lép kẹp, nhìn không khác gì miếng thịt khô. 
Trong thôn mấy hôm nay đã không bình thường, dân trong thôn từ lúc thoát ra thất bại, ngày hôm sau lại xuất hiện bức tượng đá kia, đã lo sợ bất an, giờ thêm chuyện chó cũng chết hết, tất cả mọi người chìm vào sự sợ hãi không thể tự thoát ra. 
Hành động này giống như một lời cảnh báo người dân trong thôn, bây giờ phải chết là lũ chó, vậy tiếp theo sẽ là gì, không thể nào biết được! 
Sau cái hôm lũ chó bị chết, buổi tối trong thôn lại vang lên tiếng trẻ con khóc, tiếng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-nhan-gian/903447/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.