🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lúc đó trời cũng nhá nhem rồi, tôi nghĩ chúng tôi đi thêm một lúc nữa thì trời sẽ tối, trong lòng có chút lo lắng, vì Giang Tiểu Thơ dắt tôi đi đường núi này là con đường nguy hiểm nhất, thậm chí còn từng xuất hiện lợn rừng, dù không có thứ gì bẩn thỉu, nhưng gặp phải lợn rừng thì cũng thật khủng khiếp!

Sau khi lột vỏ sáp bên ngoài, ngậm viên thuốc vào miệng, tôi cảm nhận được vị đắng thấu lên tận óc, còn phảng phất cả mùi khê khê, tôi định nhả viên thuốc ra nhưng liền bị Giang Tiểu Thơ bịt miệng lại: “Nếu muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời em ngậm lấy.”

“Là sao?” tôi buộc phải kiềm chế không nôn ra thứ đắng nghét đó, mở miệng nói.

“Tốt nhất anh đừng nên biết.” Giang Tiểu Thơ lạnh lùng nói, sau đó lấy trong túi ra một chiếc đèn giấy nhỏ, trông nó tầm bằng ngón tay cái, rất tinh tế, cô ấy dùng dây buộc cái đèn giấy nhỏ đó lên đầu tôi, “Đây là đèn khóa hồn, lúc đi đường anh phải cẩn thận, đừng để cành cây hay gì đó đụng vào làm rớt đèn xuống, không thì xảy ra chuyện gì em không quan tâm đâu.”

Việc liên quan đến mạng sống nên tôi thận trọng gật đầu.

Giang Tiểu Thơ nhìn tôi ổn rồi mới từ trong túi lấy ra một bao nhỏ màu đỏ chứa thứ chất lỏng gì đó đặc sệt dính dính, cô dùng tay nhúng vào trong rồi vẽ gì đó lên bờ vai trắng trẻo, vẽ xong xuôi mới kêu tôi đi thôi.

Biết trước vậy tôi đã không ăn viên thuốc đó sớm, mất công chịu đắng lâu

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-nhan-gian/903425/chuong-11.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.