Nhìn thấy đám sương mù mấy người chúng tôi đều biến sắc, đến lúc này đứa ngốc cũng biết có chuyện không hay rồi, chỗ chúng tôi là vùng đất ven biển, nếu có sương mù thì còn mù mịt hơn Bắc Kinh rất nhiều lần, nhất là trong núi, không thể nhìn thấy gì trong vòng ba bước chân. 
“Mau xuống núi, không thì sương lên, chúng ta sẽ không đi được nữa.” một người lên tiếng. 
Chúng tôi nhanh chóng di chuyển, dựa vào thế sương giăng, nhiều nhất nửa tiếng nữa sương sẽ phủ kín đến sườn núi. 
Nhưng vì phải chăm sóc cho lão bà, bọn tôi cũng không thể đi quá nhanh, bà lão sau khi rời khỏi cái giếng khô càng lúc càng kỳ lạ, lúc đó thấy chúng tôi gấp rút đi nhanh hơn, lại không ngừng nói nhảm: “Vô dụng thôi, chạy không thoát, ai đã nhìn vào trong giếng, đều phải chết ở nơi đây.” 
Mấy người đã nhìn vào giếng bị bà lão làm cho kinh khiếp, trong đó có một người quát lên: “Nếu không phải là bà bảo chúng tôi đến đây thì chúng tôi có xảy ra chuyện không?” 
Một người quát nạt, mấy người khác đã nhìn vào giếng cũng không kìm chế được cảm xúc nữa, từng người bắt đầu oán thán. 
Tôi nghe vậy chỉ thấy buồn cười, trước đó lão bà đã nói rõ ràng không được nhìn, tự mình không ngăn được tính tò mò nhìn rồi, ngược lại còn trách cứ bà lão. 
Nhưng đi một đoạn, đám sương mù không còn lan lên nữa, điều đấy cũng làm tôi thở phào nhẹ nhõm, sương mỏng như này cũng không ảnh hưởng gì nhiều. 
Đang đi đột nhiên có người kéo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-nhan-gian/903419/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.