Kha Ngân Vũ bắt đầu phát hiện, sự biến hóa của thị trấn nhỏ này vẫn còn tiếp tục. Vùng đất nhô lên khỏi mặt đường không chỉ càng lúc càng giống cơ nhục, hơn nữa...
Cô cảm giác được, thân ảnh của tên hề kia, hình như, càng lúc càng gần mình hơn rồi!
Thằng hề, có khi nào liên quan đến huyết tự sinh lộ hay không?
Kha Ngân Vũ tuy vẫn không thể xác định, nhưng, cũng không loại trừ khả năng này.
Nếu liên quan đến thằng hề, thì người ta nghĩ ngay đến chọc cười, buồn cười, gánh xiếc v.v..., đương nhiên, “thằng hề” còn là một cách nói dùng để châm chọc và khinh miệt người khác.
Châm chọc? Khinh miệt?
Chẳng lẽ sinh lộ chính là, phải cười nhạo và mỉa mai thằng hề đó? Chẳng lẽ nếu làm vậy thì thằng hề sẽ không cách nào làm hại được mình sao?
Nhưng làm sao để thử nghiệm? Cười nhạo thằng hề đó, ai dám làm đây? Huống chi sinh lộ có thật sự là đơn giản như vậy không?
Hay là ẩn dấu trong ngôn ngữ? Thằng hề trong tiếng Anh là “clown”, có ẩn ý gì sao?
Còn nữa, cái tên “Trực Vĩnh” trấn này...
“ Lương Băng, Trương Tinh,” Kha Ngân Vũ quay đầu lại hỏi:” Hai chữ ‘Trực Vĩnh’, khiến cho các anh nghĩ tới cái gì đầu tiên?”
“ Trực Vĩnh...” Lương Băng nghiêng đầu một lát, nói:” Vĩnh viễn thẳng hoài hả? Vĩnh viễn? Nghe đúng là dọa người, ở trong hoàn cảnh hiện tại mà nghe đến hai cái từ “vĩnh viễn” này...”
“ Vĩnh viễn... Ý là mãi mãi sao?” Trương Tinh bổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-cong-ngu/2209582/quyen-6-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.