Trò chơi? Đông Phương bối rối mà nghe Khoa Lạc Đặc cười khẽ. 
Khoa Lạc Đặc nói: “Đông Phương, tôi bây giờ bắt đầu hỏi em vài vấn đề, không phải sợ, đều là vấn đề đơn giản. Nhưng là em nhất định phải trả lời, hơn nữa phải đàng hoàng mà trả lời.” 
Trong giọng nói mang theo một chút uy hiếp trầm thấp: “Không cho lộn xộn, tập trung lực chú ý.” 
“Vấn đề thứ nhất…”Khoa Lạc Đặc thú vị nhìn Đông Phương ngoan ngoãn nằm ở trên vai, hai tròng mắt linh hoạt kinh sợ loạn chuyển: “Hôm nay bữa sáng ăn cái gì?” 
Còn tưởng rằng hỏi ra vấn đề khó khăn gì. Đông Phương thở dài một hơi, suy nghĩ một chút, trả lời nói: “Cháo.” 
Khoa Lạc Đặc cấp cho Đông Phương một ánh mắt hài lòng, cảm giác con mèo nhỏ trên người bắt đầu thả lỏng. 
“Người nào cho em ăn?” 
“Khoa Lạc Đặc…” 
Trò chơi giống như cùng ấu nhi chơi, Khoa Lạc Đặc thưởng thức ngây thơ của Đông Phương. Cái này chính là muốn phát triển tâm lý cùng vật nhỏ, lúc an tĩnh tìm ra phong tình. 
Thanh âm đầy từ tính êm ái giống thôi miên: “Đông Phương, thích Khoa Lạc Đặc sao?” 
Đông Phương do dự một chút, khẽ gật đầu, lại sợ hãi giương mắt nhìn Khoa Lạc Đặc. 
“Khoa Lạc Đặc, anh có đánh em không?” 
“Sẽ không.” 
“Vậy… Anh có dùng lạc thiết đối phó với em không?” 
Khoa Lạc Đặc nheo lại hai tròng mắt, bên môi mỉm cười: “Sẽ không, chỉ cần em nghe lời, nghe lời một chút.” 
Đông Phương sợ sệt mà cúi đầu, một lần nữa nằm trên người Khoa Lạc Đặc. 
“Đông Phương, còn đau không?” Đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-chi-nguoc/1492909/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.