Vào hè, phố lớn Biện Lương ngựa xe nườm nượp, dọc hai bên đường, những quầy hàng đua nhau, không có cả chỗ để đặt chân. Một chiếc xe ngựa kéo đầy cải chíp xanh đi ngang qua, bắn tóe nước bùn còn đọng lại từ cơn mưa mới rơi không lâu, vừa khéo văng hết lên bộ đạo bào mà Đàn Dương Tử mới thay ở nhà tranh Liễu Châu. Ánh mắt Đàn Dương Tử nổi lên cơn giận, nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa đã đi xa, rồi lại cúi đầu xuống nhìn vạt áo mình như thể bất đắc dĩ. Nhan Phi biết sư phụ mình ưa thích sạch sẽ, trùng hợp nhìn thấy gần đó có một tiệm mũ áo, liền vừa kéo Đàn Dương Tử đi vừa nói, “Sư phụ! Vừa hay lâu rồi sư phụ cũng chưa mua quần áo mới, quần áo mùa hè đều đã cũ kỹ cả rồi, chúng ta đi mua bộ mới đi!” Đàn Dương Tử lập tức lắc đầu từ chối, “Hà tất phải tiêu tiền bừa bãi, chẳng qua là hơi bẩn thôi.” “Sư phụ, lúc về con thấy trong ngăn tủ mình để tiền lại có thêm ít tiền rồi, con tính toán ngày tháng, chắc cũng là lúc phát tiền lương, đã vậy còn nhiều hơn trước đây nữa, một nửa trong đó chắc chắn là tiền lương của con! Khoản tiền lương đầu tiên con kiếm được, đương nhiên là phải xài cho sư phụ chứ!” Tiền lương của Thanh Hồng Vô Thường có thể được thanh toán bằng tiền Phong Đô, cũng có thể được thanh toán bằng tiền nhân gian. Lúc trước Đàn Dương Tử lựa chọn đổi phần lớn tiền lương thành tiền nhân gian, như vậy là có thể để cho Nhan Phi tiêu. Trong căn nhà tranh của bọn họ có một ngăn tủ vẽ trận pháp tương thông với Phong Đô, cứ mỗi đầu tháng là Phạt Ác ty sẽ thống nhất phân phát tiền lương tới mỗi trận pháp, cho các vô thường lĩnh. Nhan Phi không nói câu nào, nằng nặc đòi kéo Đàn Dương Tử vào tiệm, Đàn Dương Tử ỡm ờ bị kéo vào. Vừa vào cửa đã có vị chưởng quỹ mặc trường sam tới đón, “Hai vị muốn xem gì?” Đàn Dương Tử nhìn xung quanh hơi mất tự nhiên, xưa nay gã chưa bao giờ đi dạo phố, kể cả quần áo cũng đều là tùy tiện sửa sang lại quần áo cũ, hoặc là đến đạo quán, dựa vào thân phận ở núi Tử Thường trước kia nhận một vài bộ đạo bào. Đối với gã, cửa hàng áo mũ nhân gian thế tục cũng xa lạ y như thiên đạo. Nhan Phi có lẽ là đã từng tới, mình đã từng cho nó một ít tiền, để bản thân nó cần gì thì mua. Mà Nhan Phi cũng vẫn luôn rất tiết kiệm, nếu không phải quần áo thực sự đã quá cũ không mặc được nữa, thì sẽ không dùng đến tiền Đàn Dương Tử cho y. Thế nhưng lần này, Nhan Phi quả thực giống như một vị đại gia, nhìn Đông ngó Tây, ngón tay trỏ cong lại chống cằm, đi tới đi lui trước vài bộ trường sam treo tại nơi bắt mắt nhất trong cửa hàng. Chưởng quỹ kia thấy quần áo hai người họ tằn tiện, lại đi lại phía trước quần áo đắt tiền nhất thì không nhịn được xem thường, rồi lại vẫn mang theo khuôn mặt tươi cười, cầm lấy một bộ trường sam vải thô rẻ tiền hơn, “Nếu như là ngài mặc thì bộ này cũng không tệ, kích cỡ vừa khéo, chất vải mặc cũng dễ chịu.” Nhan Phi liếc mắt một cái, đã khoát tay rồi nói, “Là mua cho sư phụ ta, với cả bộ này cũng quá khó coi. Ta thấy bộ này vẫn đẹp hơn.” Y nói rồi duỗi tay ra chỉ bộ trường bào in hoa văn bảo tương chìm bằng tơ tằm lung sa xanh lam treo trên giá trước mặt. Chưởng quỹ kia lập tức cười khan nói, “Bộ này đúng là tốt, chỉ là giá hơi..” Nhan Phi hỏi, “Bao nhiêu tiền?” “Hai lượng bạc.” Đàn Dương Tử vừa nghe thấy vậy mặt đã biến sắc, nói, “Nhan Phi, chúng ta đi.” Ai ngờ Nhan Phi lại vẫn ung dung, tim không đập loạn lấy từ trong tay áo ra mấy cục bạc vụn, “Ngài đi tính thử xem, xem có phải là hai lượng bạc không.” “Nhan Phi! Con làm gì vậy!” Đàn Dương Tử đi tới muốn lấy tiền về, lại bị Nhan Phi khéo léo tránh đi, trực tiếp nhét tiền vào tay chưởng quỹ. Chưởng quỹ nhìn thấy vậy thì rất bất ngờ. Không ngờ bộ hồng y trên người thiếu niên này thoạt nhìn cũng chỉ là chất liệu bình thường, mà thì ra lại giàu nứt đố đổ vách. Hắn không chịu được mất mặt, chỉ đành cười gượng, áng chừng chỗ bạc rồi nói, “Không cần đi tính, đúng là hai lượng, có khi còn nhiều hơn.” Hắn vội vã hét gọi người làm, bảo bọn họ nhanh nhẹn gói quần áo lại. Ai ngờ Nhan Phi lại nói, “Vội vàng làm gì? Sư phụ ta vẫn còn chưa mặc thử. Với lại cũng đâu thể chỉ mặc áo ngoài, ta còn muốn mua bộ trường sam nữa. Thắt lưng cũng đâu thể thiếu.” “Nhan Phi, con điên rồi sao?” Đàn Dương Tử trợn trừng mắt. Nhan Phi lại cười hì hì nhìn sư phụ, “Sư phụ, con tiêu tiền con kiếm được, con không xót thì thôi, người lại xót làm gì? Hôm nay hãy nghe con hết đi, yên tâm, con có tiền mà ~ “ “Tháng này con không định ăn cơm nữa?” “Con tích trữ được một khoản tiền mà ~ tiền tiêu vặt sư phụ cho con trước đây đủ con dùng ~” Nhan Phi vừa nói vừa đi tới đi lui giữa mấy bộ quần áo, duỗi tay ra chỉ vài bộ, “Cái này, cái này, cả cái này nữa, cầm hết cho sư phụ ta thử xem. Sợi thắt lưng này trông cũng đẹp, ừ… sợi này cũng được, thử hết đi.” Cuối cùng, Đàn Dương Tử bị Nhan Phi đẩy tới sau tấm bình phong thử đồ, đành phải cố hết sức thay đồ. Gã không hay mặc quần áo thế tục, phần lớn đạo bào cũng không vừa người, mà thường là dáng rộng. Lần này mặc bộ trường sam nguyệt sắc lên, vai áo vừa khéo, cũng không quá rộng, thắt lưng cũng hết sức trơn tru, lại có thể điều chỉnh, khoác thêm lớp áo ngoài cũng sẽ không cảm thấy luộm thuộm, trái lại còn nhẹ nhàng, hết sức thông thoáng. Gã đi từ sau tấm bình phong ra, nghiêm mặt cẩn trọng, để Nhan Phi xem thử. Nhan Phi vừa nhìn, chỉ thấy bộ trang phục thanh lam như khói, nguyệt sắc như nước, làm cho mày kiếm mắt sao có phần nghiêm nghị của Đàn Dương Tử đượm thêm vẻ phong lưu tiêu sái, lại vừa hay làm nổi bật lên vóc người cao lớn kiên cường, lưng rộng eo thon hoàn mỹ, mái tóc trắng trông không hề lạc quẻ, trái lại còn thêm vào một luồng khí chất xuất trần. Thấy Nhan Phi nhìn chòng chọc vào mình không nói lời nào, Đàn Dương Tử thấy không thoải mái lắm, gã hắng giọng, “Ta đã nói không đẹp đâu mà, con lại cứ muốn ta thử.” Nói rồi liền xoay người đi muốn thay đồ. Nào ngờ Nhan Phi lại bước dài một bước tới, kéo mạnh Đàn Dương Tử lại. Cặp mắt y chăm chú ngắm nhìn Đàn Dương Tử, bên trong sáng ngời, phảng phất như có ngàn ngôi sao sa vào, “Sao lại không đẹp được? Đẹp! Đẹp đến mức con chỉ muốn mặc ngược quần áo ngay lập tức!” Mặt Đàn Dương Tử lập tức đỏ bừng, gã sẵng giọng, “Ngậm miệng! Nói nhăng nói cuội!” Chưởng quỹ kia đương nhiên không hiểu mặc ngược quần áo có ý nghĩa gì, nhưng cũng cảm khái từ đáy lòng, “Dung mạo lẫn dáng người của vị đạo trưởng này đều là hạng nhất, tuấn tú lễ độ, khí vũ hiên ngang! Mặc bộ trang phục này vào không thể thích hợp hơn được nữa!” Nhan Phi gật đầu như đảo tỏi, “Mua, mua hết! Sư phụ à, đừng cởi ra nữa, cứ mặc như vậy luôn đi!” Thế nên lúc mặc bộ quần áo mới, bị Nhan Phi xách theo một túi quần áo mới kéo ra khỏi cửa hàng, Đàn Dương Tử vẫn còn đang choáng váng đầu óc. Nhan Phi trả tiền thực sự quá nhanh, nhanh đến mức như thể không phải trả bạc mà là trả cục đá vậy. Tục ngữ nói người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, vừa mặc quần áo mới vào, cả người Đàn Dương Tử bỗng nhiên trở nên cực kỳ nổi bật, đi trên đường cũng có không ít những tiểu cô nương cởi mở không nhịn được quay đầu lại liếc thêm mấy lần, đàn ông nhìn thấy thì người nào người nấy đều thấy thua kém. Nhan Phi thấy vậy, trong lòng chua loét, bỗng nhiên lại cảm thấy để sư phụ mặc ra như vậy thật sự sai quá sai, vô cớ làm lợi cho những người ước ao sư phụ của y. Đàn Dương Tử đương nhiên không chú ý tới những chuyện đó, mặc bộ y phục này vào, không hiểu sao lại cảm thấy không quá tự tại, cảm giác bước đi cũng hơi cứng ngắc. Gã luôn cảm thấy mình không hợp với bộ trang phục như vậy, cho nên muốn dời sự chú ý của mình đi, bèn hỏi Nhan Phi, “Vừa nãy lúc con trả tiền, có phải vị chưởng quỹ kia đã nói phía Đông phố Mã Hành có chuyện gì đúng không?” “Vâng, hắn hỏi con rằng sư phụ người có phải đạo sĩ không. Con đáp phải, hơn nữa còn là một đạo sĩ biết bắt quỷ. Chưởng quỹ kia liền kể rằng Triệu phủ nằm phía Đông phố Mã Hành hình như đang có quỷ, còn có cả người chết rồi.” “Triệu phủ?” “Vâng, nghe nói là làm giàu nhờ buôn bán hương liệu, chủ nhà tên là Triệu Thịnh, hình như mấy ngày trước đã đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.” “Vậy chúng ta đi xem đi.” Trước đại môn tòa nhà Triệu gia đã treo đèn lòng giấy trắng, cạnh cửa cũng treo cờ trắng. Có hai gã người hầu mặc đồ tang đang ngồi sưởi nắng trò chuyện trên bậc thang trước cửa. Mấy ngày nay, Triệu gia vẫn còn đang giữ linh cữu, bất cứ ai muốn phúng viếng đều có thể đi vào phủ. Thế nên Nhan Phi đã trực tiếp đi về phía trước, nói rằng Đàn Dương Tử là một vị phú thương nhân họ Nghiêm đến từ Tương Dương, đã từng buôn bán với Triệu viên ngoại, nghe nói hắn đã qua đời, bèn tới đây đưa tiễn. Một gã người hầu chạy vào nhà bẩm báo một phen, Triệu phu nhân mới vừa trở về từ nhà ngoại, nghe thấy cái tên được báo lên xa lạ, lại cũng không dám chắc có phải là bạn bè mà chồng mình chưa từng nhắc tới hay không, nên vẫn cho người đón hai bọn họ vào. Mọi người đều thấy Đàn Dương Tử khí thế bất phàm, ánh mắt lạnh lùng, mà quần áo rất cầu kỳ, thực sự không giống như người bình thường. Còn Nhan Phi đi bên cạnh gã tuy áo quần mộc mạc, song dung mạo lại đẹp kinh người, có lẽ là người hầu hoặc thư đồng đi theo, bịa chuyện cho bọn họ tin đến tám chín phần. Linh cữu đang được đặt ở sảnh chính dùng để tiếp khách, đã đóng nắp quan tài, không còn để mọi người chiêm ngưỡng dung nhan người chết nữa. Trước linh cữu là mấy nha đầu cùng người hầu vừa đốt tiền giấy vừa dùng một cách thức khoa trương mà giả tạo khóc lóc, còn một người phụ nữ khoảng ngoài năm mươi mặc đồ tang thì lại mặt không đổi sắc đứng dậy, phỏng chừng chính là vợ cả của Triệu viên ngoại – Triệu thị. Đàn Dương Tử và Nhan Phi cung kính dâng hương, rồi đi tới trước mặt Triệu thị, dùng biểu cảm nặng nề nói vài câu nén bi thương. Triệu thị đáp lễ chu toàn, mặt mang vẻ áy náy nói rằng, “Thiếp ở thâm trạch lâu, không hiểu rõ chuyện buôn bán của phu quân, chưa từng nghe nói tới danh hào của tiên sinh, chiêu đãi không chu đáo, mong tiên sinh thứ lỗi.” Giọng nói của nàng mềm mỏng chậm rãi, tư thái đoan trang thanh tao lịch sự, song vẻ bi thương trên người lại không quá sâu đậm, trái lại còn có thể mơ hồ nhận ra được một tia lạnh lùng. Đàn Dương Tử dựa theo lời Nhan Phi vừa giới thiệu nói, “Bỉ nhân họ Nghiêm, làm chuyên chở hàng đường thủy ở Tương Dương. Triệu huynh nhiều năm không đến Tương Dương, có xa lạ cũng là chuyện thường. Tẩu tử không cần lo lắng. Chỉ là không biết Triệu huynh rốt cuộc đã đi như thế nào?” Triệu thị trầm mặc trong chốc lát, rồi nói, “Phu quân là bị đột tử.” “Đột tử?” Nhưng Đàn Dương Tử còn chưa kịp hỏi ra câu tiếp theo, Triệu thị bỗng nói rằng, “Nếu như đã lặn lội đường xa tới đây, tiên sinh nếu không chê, thay vì ở lại quán trọ, chi bằng hãy nghỉ lại hàn xá một hai ngày rồi hãy đi? Qua hai ngày nữa là sẽ phát tang.” Đàn Dương Tử và Nhan Phi liếc mắt nhìn nhau rồi nói rằng, “Nếu đã như vậy thì tại hạ cung kính không bằng tuân lệnh.” Triệu thị cho gã người hầu dẫn hai người bọn họ đến nhận phòng cho khách. Một gian phòng, bên ngoài có giường cho người hầu nghỉ ngơi, bên trong chính là phòng ngủ, quét tước cực kỳ sạch sẽ thoải mái. Nội thất đệm chăn cũng đều rất chú ý. Trong lồng hương xông hương nhàn nhạt, một luồng khí vị thanh đạm hơi ngọt, thấm người. Không hổ là gia đình giàu có, ngay cả phòng cho khách cũng bố trí thật tỉ mỉ. Vừa đóng cửa, Đàn Dương Tử đã liếc mắt nhìn Nhan Phi, “Họ Nghiêm? Con tưởng ta không biết tên nhóc con đang chiếm tiện nghi của ta sao?” (*) Họ “Nghiêm” (Yán) và họ “Nhan” (Yán) có cách đọc giống nhau. Nhan Phi cười hì hì, “Nhất thời không nghĩ ra được họ khác.” “Hừ, lần này ta không tính toán với con. Nhưng mà nhìn vào thần sắc của Triệu phu nhân, quan hệ vợ chồng giữa nàng ta và Triệu viên ngoại hẳn không hòa thuận lắm. Mà nguyên nhân cái chết của Triệu viên ngoại e rằng cũng có ẩn tình. ngày hôm nay hai ta đều nên tìm hiểu nhiều hơn thông qua người hầu..” “Sư phụ, người cứ yên tâm đi! Cứ để con lo!” Chạng vạng, ăn cơm tối xong, Nhan Phi nghe theo lời dặn dò của sư phụ, đi dạo trong căn nhà này một phen. Tòa nhà này tuy không lớn, nhưng chính giữa vẫn có một khu vườn nho nhỏ, bày vài ngọn núi đá, một con đường nhỏ quanh co uốn khúc giữa đó. Bên đường trồng rất nhiều hoa thiên lý, đang buổi hoàng hôn, những nụ hoa tím tím hồng hồng trăng trắng đều nở rộ, hương thơm ngào ngạt nồng nàn thấm người. Nhan Phi leo lên trên một ngọn núi đá, tiện tay vặt một phiến lá liễu từ tán liễu cạnh đó, đưa đến bên môi thổi một làn điệu dân ca. Điệu này là bài hát Đàn Dương Tử thường ngâm nga dỗ y mỗi lúc y mơ thấy ác mộng tỉnh lại lúc nhỏ. Đàn Dương Tử căn bản cũng không biết hát, đối mặt với một đứa bé phải tao ngộ không ít cực khổ từ nhỏ thì cũng tay chân luống cuống, chỉ đành học theo mấy người phụ nữ mà mình từng gặp vỗ vai y, hát ru dỗ y ngủ. Tuy hát không hay lắm, nhưng điệu này vẫn trở thành khúc Nhan Phi thích nhất. Thổi rồi thổi, bỗng cảm nhận được có tầm mắt rơi xuống người mình, cặp mắt phượng xinh đẹp của y hơi đảo, liền nhìn thấy một thiếu nữ trẻ mặc váy trắng đứng trong bụi thiên lý cách đó không xa. Nàng ta chỉ khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt dịu dàng, trắng trẻo hồng hào, đôi mắt hạnh linh động như hươu con, tinh linh. Khí chất của nàng ta cũng khác với tỳ nữ tầm thường, Nhan Phi lập tức đoán ra, đây chính là con gái một của vị Triệu viên ngoại kia. Khoảnh khắc nhìn thấy chàng trai ngồi trên núi đá thổi lá, Triệu Hi Quân đã cảm thấy mình bị vệt đỏ lóa mắt rực rỡ kia hút lấy. Dư quang nắng chiều chảy xuôi dọc theo vầng trán trơn bóng cùng đường nét tinh xảo, gió nhẹ thổi lất phất nhành tóc tinh tế nhè nhẹ bên thái dương y, trong cặp mắt mị sắc sinh sôi chứa đựng ôn nhu thâm tình vô hạn, làm nàng không nhịn được ảo tưởng rằng nếu như có thể được y nhìn bằng ánh mắt như vậy sẽ là một chuyện hạnh phúc tới nhường nào. Nàng chưa bao giờ biết rằng nam tử thì ra cũng có thể đẹp đến độ đoạt hồn phách người, càng không biết thì ra mình cũng là người háo sắc. Vừa thấy ánh mắt thất thần rồi lại thẹn thùng không kịp né tránh của nàng ta, Nhan Phi đã đoán được vẻ ngoài của mình có khả năng đã ảnh hưởng tới nàng. Ngoại hình vẫn mang đến cho y không ít tác dụng, có thể khiến cho người khác dễ dàng sinh ra ấn tượng tốt với y. Thế là y nhoẻn miệng cười với nàng, nhẹ nhàng nhảy từ trên núi đá xuống, đứng từ xa vái chào, “Tại hạ Nhan Phi, không cố ý nhòm ngó dung nhan của tiểu thư, mong tiểu thư thứ tội.” Cô nương này cũng không phải con gái gia đình tầm thường, “Ngươi biết ta là ai?” “Chắc hẳn tiểu thư chính là thiên kim của Triệu viên ngoại?” Nàng ta không phủ nhận, chỉ bước về phía trước vài bước, tự nhiên hào sảng hỏi, “Các hạ là?” “Ta đi theo chủ nhân nhà ta đến đây phúng viếng.” “Chủ nhân nhà ngươi? Ngươi là người hầu?” Nàng kinh ngạc hỏi. Chàng trai có khí chất như vậy sao chỉ có thể là người hầu? “Chủ nhân nhà ta đến từ Tương Dương, là một thương nhân làm chuyển hàng đường thủy. Từng có giao tình với cao đường.” “Thì ra là khách tới. Tiểu nữ Triệu Hi Quân, đã thất lễ.” Nàng yểu điệu khom người. Lúc này một nha hoàn bỗng nhiên chạy tới, gọi, “Tiểu thư, sao tiểu thư lại ở đây, làm ta tìm mất một lúc!” Nói xong nhìn thấy Nhan Phi thì tức khắc nhíu chặt cặp mày liễu, “Ngươi là người nơi nào? Sao có thể chạy vào trong nội viện?!” Triệu Hi Quân vội vàng nói, “Được rồi, Hương Văn, hắn là khách, không cần phải làm khó dễ như vậy. Là ta không nên tự ý đi ra, chúng ta trở về thôi.” Lúc gần đi, nàng còn thoáng quay đầu lại, len lén liếc mắt nhìn Nhan Phi. Nhan Phi nghĩ, xem ra tìm hiểu từ chỗ Triệu tiểu thư cũng là một biện pháp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]