Khiên Na ngây ngẩn nhìn vào tròng mắt xanh lam sâu thẳm của A Lê Đa, trong giây lát ngồi dậy, đầu lại choáng váng hoa cả mắt. A Lê Đa đè vai gã xuống, nói với gã rằng, “Độc tính sót lại bên trong cơ thể ngươi vẫn chưa tan hết, đừng nóng vội.”
Khiên Na nắm chặt lấy cổ tay hắn, hỏi, “Tầm hương quỷ đi cùng ta đâu?”
“Y vẫn chưa chết, nhưng đã bị pháp bảo Thiên Đình gây thương tích, thân thể hiện giờ vẫn không thể nào tự lành được.”
“Y đang ở đâu?”
“Hình như người của Phong Đô đang kiểm tra thương thế của y.”
“Người của Phong Đô?”
“Ừm. Ngay từ lúc ngươi trốn chạy ra khỏi Nhược Gia Cung, ta đã báo cho Phong Đô, ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy ở cung điện dưới lòng đất, Phong Đô lại không thể để cho người ngoài biết được trong địa cung nuôi thứ gì, cho nên mới tuyên bố rằng ngươi là người bọn họ phái tới để điều tra tung tích của hoa Bát Đàm Ma, đồng thời tập nã tù nhân trốn ngục. Hoa Bát Đàm Ma trên người ngươi cũng đã bị bọn họ cầm đi.” A Lê Đa nói, nhìn qua xung quanh, “Nếu không thì giờ ngươi đã bị nhốt về địa lao rồi.”
Khiên Na chậm rãi nháy mắt, để cho mình tỉnh táo lại, sắp xếp lại nội dung nghe được. Vào giờ phút này, gã đang ở trong một gian phòng lấy tiêu chuẩn của quỷ thì có thể khen là vô cùng hoa mỹ, ngay cả trên giường cũng bày ra không ít những tấm nệm chăn mềm mại. Vết thương trên người gã cũng đã được băng bó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-nguc-bien-tuong/1335265/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.