Sau khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thông quan Hắc tháp tầng bảy, mấy chục nghìn tòa Hắc tháp đã tan biến khỏi bầu trời Trái đất, kiến trúc do nền văn minh con người gây dựng nên cũng bị hủy hoại phân nửa. Trong vòng bảy ngày, mỗi ngày đều có một phần bảy thành phố sụp đổ, phần lớn nền văn minh của con người trên trái đất đã trở thành phế tích vào ngày cuối cùng, nhưng thật ra số người chết vì Hắc tháp biến mất lại khá ít.
Đường Mạch nói: “Chắc còn khoảng một hai triệu.”
Phó Văn Đoạt gật đầu, đồng ý với phỏng đoán của hắn.
Người chơi có thể sống đến tầng thứ bảy của Hắc tháp cũng không phải kẻ ngốc, ngày đầu khi Hắc tháp sụp đổ bọn họ còn chưa sẵn sàng nhưng sáu ngày sau thì đã chuẩn bị đủ, chẳng hạn như trốn trong một khu vực đã trở thành phế tích. Người sống sót cũng sẽ theo đó mà tăng lên.
Cả thành phố lại mọc lên từ dưới đất nhưng kiến thức và cái chết của những nhà khoa học đã sụp xuống cùng vô số tòa nhà, biến mất mãi mãi.
Đường Mạch đã sử dụng đồng hồ vô hạn phi xác suất từ hôm qua, muốn tìm ra một xác suất nhất định để khôi phục những tri thức đã mất đi. Nhưng cái đồng hồ đó lại khi được khi không, lúc muốn dùng thì lại vô dụng, lúc chưa nghĩ tới thì lại tạo ra xác suất cực cao. Đường Mạch thử thêm một lúc, cuối cùng đành từ bỏ. Hắn không chủ động thử nữa nhưng vẫn chỉnh xác suất trên đồng hồ sao cho thích hợp với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-cau-online/362055/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.