Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nhận ra tên người lùn kia, hai người nheo mắt, không chút do dự chụp lấy nó. Nhưng người lùn lại lấy tốc độ cực nhanh để trốn thoát. Nó từ bỏ cây gậy gỗ của mình mà xoay người bỏ chạy. Sức mạnh của người lùn không lớn nhưng tốc độ lại rất khủng, vài giây liền biến mất giữa thị trấn hoang vắng, không thấy tăm hơi đâu nữa.
Ngay sau đó có tiếng ca vang lên khắp thị trấn, cứ như hàng trăm đứa trẻ đang cùng nhau ngân nga, tiếng ca vang vọng rừng núi.
“Gương ơi gương à, làn da của nàng trắng như tuyết.”
“Gương ơi gương à, đôi môi nàng đỏ như máu.”
“Gương ơi gương à, tóc nàng đen như gỗ mun.”
. . . . . .
“Gương ơi gương à, rốt cuộc ai mới là cô gái xinh đẹp nhất trên đời này?”
Tiếng hát vang lên từ phía tây một lúc, sau đó lại vang lên từ phía đông. Sau khi hỏi câu cuối cùng thì nó dừng lại, bảy cặp mắt ló ra từ những bụi cây ven đường. Một giọng nam ồ ồ nói: “Chắc chắn không phải ả kia.”
Giọng thứ hai chói tai hơn một chút: “Là ai cũng không phải nữ nhân xấu xa kia.”
Giọng thứ ba chậm rãi nói: “Nữ nhân khốn nạn đó, sao ả còn chưa chết đi.”
Giọng thứ tư vang lên: “Đồ ngu, ai giết nổi ả chứ.”
Giọng thứ năm nói: “Mấy tên nhân loại kia không phải đã mang theo táo độc trở lại đây sao.”
Tên thứ sáu hình như nhận ra gì đó, bỗng nhiên ngân cao giọng: “A a a, khốn nạn, ta nhận ra hai tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-cau-online/362045/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.