Chương trước
Chương sau
Trong bóng đêm, nam nhân trẻ tuổi dáng người khô quắt, diện mạo hung ác nham hiểm chậm rãi đi lên từ dưới cầu thang, đúng là người chơi Đông Nam Á Abdullah.
Ông lão da trắng nhìn hai người còn lại, nói thẳng: “Tôi đến đây đầu tiên, vừa được nửa phút thì vị họ Đường này cũng tới. Nơi này là gác xép, tôi nghĩ nguyên nhân hai người đến đây cũng giống tôi.” Mở miệng một lần ông ta liền phân chia rõ ràng quan hệ của mình, giải thích ý đồ của bản thân khi tới đây: “Tôi đến xem thi thể kia còn ở đây không.”
Đường Mạch: “Tôi cũng vậy.”
Abdulla liếc mắt nhìn hai người kia: “Same.”
Ông già George im lặng, hỏi: “Cùng vào không?”
“Được.”
Tay của ông lão đặt lên tay nắm cửa, nhẹ nhàng vặn ra. Ánh sáng mờ ảo xuyên qua ô cửa sổ, chiếu vào trong gác xép. Cánh cửa kia mở càng lớn, ánh mắt Đường Mạch cũng càng tập trung hơn. Ngay khi nhìn đến thi thể nằm nguyên trong gác xép kia, hắn thoáng thở phào trong lòng.
Abdullah: “Hắn vẫn còn ở đây.”
Ông lão da trắng: “Tôi không có hứng thú gì đối với cái thi thể này.”
Đường Mạch: “Đi ra ngoài xem thử?”
Mọi người đồng ý với đề nghị của hắn: “Được.”
Thời gian của ban đêm tổng cộng có hai tiếng, nhưng việc này cũng không có nghĩa người chơi nhất định phải ở bên ngoài đủ hai tiếng. Không ra khỏi cửa cũng có thể, mà ra ngoài thật nhanh rồi trở về cũng đều được Hắc tháp cho phép. Vào ban ngày bọn họ phải đối mặt với mười mấy người chơi, ban đêm chỉ có ba người, càng dễ dàng quan sát nhau hơn.
Nhưng mà ba người bọn họ cũng không định hành động cùng nhau, từ gác xép đi xuống cầu thang tầng hai, bọn họ liền chia ra.
Đây là cơ hội hiếm có để đi điều tra tòa thành một mình.
Buổi sáng, đối thoại của mỗi người đều phải thực hiện bên bàn dài. Kể cả đi tìm manh mối cũng phải là mọi người hành động cùng nhau. Thứ nhất là để cam đoan tính công bằng, hai là phòng ngừa con quái vật xen lẫn trong người chơi kia lén lút đi tìm manh mối.
Đường Mạch chọn đại sảnh tầng một, ông già kia cùng Abdullah thì chọn tầng hai.
Ba người chia ra, Đường Mạch kín đáo ngẩng đầu nhìn bóng dáng hai người kia. Ông lão da trắng hình như đi về bên trái, Abdullah thì sang bên phải. Hai người không đi cùng nhau, cũng chỉ tự mình tìm kiếm manh mối, giống như thật sự không muốn lãng phí thời gian, cẩn thận điều tra chân tướng.
Đường Mạch đi từ cầu thang xuống, đến bên cạnh cái bàn dài.
Giữa bàn gỗ hẹp dài đặt mười ba con búp bê nhỏ. Trên lưng ghế, tên của Lena, David, Anatoly và Bạch Nhược Dao đều bị gạch đi. Mỗi khi ban đêm buông xuống, người chơi sẽ úp phiếu bầu trên mặt bàn, chẳng ai quan tâm đến tung tích của đám phiếu đó. Đường Mạch nhìn kỹ mặt bàn, phát hiện không có phiếu trắng ở đây, cũng không có phiếu đỏ.
Hắn bước từng bước đi qua ghế dựa của các người chơi.
Tiếp theo, hắn đi tới bên lò sưởi, mở cái bếp tro dày đặc lên. Lại tới phòng bếp, tìm kiếm cẩn thận trong tủ bát.
Nửa giờ sau, tiếng bước chân cộp cộp vang lên trên cầu thang. Đường Mạch cầm một ngọn nến, ánh nến mờ ảo chiếu lên mặt hắn, khuôn mặt có phần u ám. Mặt hắn không chút thay đổi, hắn đi lên cầu thang, đi qua tầng hai rồi lên trên gác xép. Trước cửa gác xép, hắn dừng lại bước chân, quay đầu lại nhìn xuống dưới cầu thang.
Khuôn mặt âm trầm được chiếu sáng bởi ánh nến mờ ảo.
Đường Mạch im lặng một lát: “Tiếng bước chân của ngươi rất nhẹ.”
Abdullah: “Ta vẫn luôn đi rất khẽ.” Sau một lúc lâu, “Ha ha, vì vậy nên ngươi cảm thấy ta là quái vật sao?”
Tiếng cười châm chọc này khiến Đường Mạch nhướng mày, hắn không trả lời, xoay người mở cửa gác xép.
Yên lặng nhìn cảnh tượng đằng sau cánh cửa, ngay sau đó, Đường Mạch quay đầu, bình tĩnh nói: “Ngươi nói xem là ai trộm thi thể?”

Chỉ thấy trong gác xép nhỏ hẹp tối đen, rõ ràng chỉ còn một mảnh trống rỗng.
Thi thể của Bạch Nhược Dao không thấy đâu nữa!
Abdullah bỗng ngẩng đầu: “Ngươi muốn nói gì? Không phải ta trộm.”
Đường Mạch giơ nến: “Cũng không phải ta.”
Abdullah: “Ha, là cái lão già kia.”
Đường Mạch khịt mũi, ngừi mùi hương trong không khí. Chỉ có mùi tro bụi lâu năm, không có mùi gì khác. Hắn giơ nến, hơi cúi người xuống để ánh nến chiếu đến góc của gác xép. Nhìn thấy một vết nâu nâu trên góc của cửa gỗ, Đường Mạch vươn tay, nhẹ nhàng lau một chút.
Đã không thể nhận ra đây là gì nữa rồi, nhưng nó có vẻ hơi ướt.
Đường Mạch: “George đi đâu rồi, cái ông lão kia ấy.”
Ánh sáng của nến phản chiếu trong đôi mắt tối đen của Abdullah: “Ta không nhìn thấy lão.”
Đường Mạch cầm nến, hơi cong môi: “Đây là máu của ngươi, hay là ông ta nhỉ. . . . . .” Lời còn chưa dứt, một tiếng xé gió chói tai đã vang lên sau lưng Đường Mạch, hắn trực tiếp ném nến về phía đối diện. Abdullah một quền đánh nát ngọn nến, đứng dưới cầu thang, dùng đôi mắt lạnh lẽo như rắn nhìn Đường Mạch.
Đây là lần đầu tiên Đường Mạch thấy hắn ta cười, nụ cười đó âm u khủng bố, trong bóng đêm trông cực kỳ quỷ dị.
“Dù sao ngươi cũng phải chết, hỏi nhiều như vậy làm gì.”
Nói xong chữ cuối cùng, nắm đấm đúng lúc vung tới. Khi một đấm đó sắp chạm tới Đường Mạch, năm ngón tay của Abdullah bỗng xòe ra, biến thành móng vuốt thẳng tắp hướng đến ngực Đường Mạch. Đường Mạch nghiêng người né tránh, một tay đè trên lan can cầu thang. Hai tay Abdullah biến thành vuốt ưng, đòn đánh như cái bóng dày đặc tấn công về phía Đường Mạch.
Móng tay của hắn ta không biết đã biến thành màu đen từ bao giờ, một vuốt này đập xuống lan can cầu thang, thế mà lại hằn rõ năm dấu ngón tay. Ngay khi ngón tay hắn chạm vào, gỗ phát ra tiếng xèo xèo, nhanh chóng trở nên mục rữa và tan chảy.
Đường Mạch thấy thế thì không dám chủ quan, hắn chống một tay, trượt dọc theo lan can cầu thang xuống tầng hai.
Abdullah lập tức đuổi theo.
Sau khi địa hình thông thoáng một chút, Đường Mạch không hề bị vây ở thế bị động, hắn bắt đầu chủ động tấn công.
Abdullah cũng chẳng cường tráng, thậm chí có chút gầy yếu, nhưng động tác của hắn ta cực nhanh. Thân thể hắn dẻo dai, công kích Đường Mạch với mọi góc độ, mỗi khi Đường Mạch động tới hắn, hắn đều có thể uốn người né tránh, cứ như người cá vậy.
Lại thêm một đòn nữa, năm ngón tay của Abdullah ghim thật sâu vào trong tường.
Chính là cơ hội này!
Hai mắt Đường Mạch sáng ngời, quát một tiếng rồi trực tiếp rút ra lan can sắt của cầu thang, dùng đầu nhọn quật về hướng Abdullah. Ai ngờ giây tiếp theo, Abdullah thế nhưng nhanh chóng rút năm ngón tay ra. Trên khuôn mặt u ám lộ ra một nụ cười như đã thực hiện được quỷ kế, hai mắt Đường Mạch mở lớn, biết mình đã trúng kế.
Abdullah rống giận tấn công Đường Mạch, đâm thẳng vào ngực hắn. Đường Mạch nhanh chóng tránh đi, nhưng vẫn bị xẻo mất một khối thịt trên lưng. Máu thịt bắt đầu thối rữa khi cái móng tay đen kia chạm đến. Đường Mạch không chút do dự cắt đi một mảng thịt lớn, đồng thời tung một cước về phía đối phương.
Hai người đều lùi lại ba bước.
Đường Mạch: “Ngươi tấn công chỗ khéo quá đấy, hại ta không thể không cắt khối thịt kia đi.”
Abdullah cười lạnh lùng: “Coi như ngươi thông minh, nếu ngươi để khối thịt đó trên lưng mình thêm một giây, kịch độc của ta chắc chắn đã thấm vào nội tạng của ngươi rồi.”
Đường Mạch khẽ cười một tiếng: “Ngươi không hiểu ý ta.”
Abdullah không để ý tới hắn: “Chết cho ta!”

Lúc này đây, đòn tấn công của Abdullah càng thêm dày đặc và nhanh nhẹn. Hắn ta giống như không còn thời gian dây dưa với Đường Mạch nữa, nắm bắt mỗi giây mỗi phút, điên cuồng mà tấn công. Đường Mạch bị hắn ta làm cho phải liên tục lùi ra sau, Abdullah một cước đạp nát lò sưởi trên tường, đá những viên gạch lên làm cản trở tầm mắt Đường Mạch. Đúng lúc này, hắn ta tấn công. Móng vuốt của hắn sắp đâm xuyên qua Đường Mạch, nhưng thân thể Đường Mạch đột nhiên uốn thành một hình dáng không thể tưởng tượng nổi, tránh thoát một đòn này.
Abdullah lập tức hiểu được: “Hóa ra đây là dị năng của ngươi sao?” Thăm dò lá bài chưa lật của Đường Mạch, Abdullah lộ ra một biểu tình không thể tránh khỏi. “Khó trách cái tên kia lại nói nếu không có dị năng thì ngươi thật dễ chết. Năng lực chiến đấu của ngươi căn bản không được tốt lắm.”
Đường Mạch không rảnh nói chuyện, hắn bị đối phương bức đến mức phải lùi lại liên tục.
Trong tòa thành, móng vuốt của Abdullah để lại một vết cào lớn trên vách tường. Hắn ta điên cuồng hơn, giống như nếu không nhanh chóng giết Đường Mạch thì dị năng của hắn ta sẽ hết hiệu lực vậy. Vất vả mãi mới dồn được Đường Mạch vào góc chết của cầu thang. Đường Mạch tránh cũng không thể tránh, vuốt đen thẳng tắp đâm đến ngực hắn.
Nhưng mà ngay lúc này, một tiếng kim loại va chạm vang lên.
Abdullah trợn to hai mắt, cúi đầu không dám tin nhìn về phía tay phải của chính mình. Chỉ thấy móng tay màu đen rõ ràng chạm tới ngực Đường Mạch, lại không thể đâm vào trong. Không chỉ như thế, tay hắn ta còn run nhẹ, móng tay đen phát ra một âm thanh răng rắc thanh thúy, ba phiến móng tay thế mà gãy tận gốc!
“Không có khả năng, ngươi không có khả năng sử dụng đạo cụ, không gì có thể ngăn cản móng vuốt của ta ngoại trừ đạo cụ hiếm có. . . . . .”
Giọng nói khựng lại, Abdullah chậm rãi cúi đầu, nhìn bụng của mình.
Đường Mạch dựa lưng vào vách tường, chật vật thở hổn hển. Mồ hồi làm ướt hai má hắn, quần áo của hắn bị máu chảy từ eo xuống nhuộm thành màu đỏ sậm.
Đồng tử của Abdullah nhẹ nhàng run rẩy, nhìn thứ vũ khí sắc bén đâm xuyên qua thân thể mình.
Chỉ thấy Đường Mạch vươn tay, dùng tư thế giống hắn ta ban nãy, tay phải vươn về phía trước, đâm xuyên qua bụng hắn ta. Điều duy nhất không giống nhau chính là, móng vuốt của hắn ta động tới ngực Đường Mạch liền bị thứ gì đó cứng như sắt làm cho nứt toác; tay phải Đường Mạch lại biến thành một vũ khí hình chóp màu đen sắc bén, lợi khí lạnh băng thẳng tắp xuyên thủng thân thể của Abdullah.
Một mùi máu tươi mãnh liệt cuồn cuộn dâng lên trong khoang miệng, mắt Abdullah đỏ ngầu, muốn tấn công lại. Đường Mạch không để hắn ta có cơ hội, rút lợi khí hình chóp đen ra, tiếp theo trực tiếp xuyên thủng đầu Abdullah.
Người chơi Đông Nam Á này há hốc miệng, trên trán là một lỗ máu tối đen như mực. Hắn ta khàn giọng ú ớ, muốn nói ra câu “Ngươi vậy mà có tận hai dị năng”, nhưng máu tươi đã chặn lại giọng nói của hắn ta. Hắn một chữ cũng không nói ra được, gục xuống trên mặt đất, hơi thở biến mất.
Ngón tay Đường Mạch run rẩy vạch áo ra, nhìn lồng ngực của mình.
【Dị năng: Tái tổ hợp gen】
【Người sở hữu: Phó Văn Đoạt (ngạch quân dự bị)】
【Loại hình: Gen】
【 Công năng: Bất cứ tế bào nào trên cơ thể đều có thể hóa thành sắt thép, thân hình được hình thành bởi sắt thép sẽ có độ cứng của một đạo cụ cấp độ hiếm có; năng lực hồi phục sẽ được gia tốc gấp 100 lần người bình thường; cũng có thế tái sinh tế bào.】
【Cấp bậc: cấp 9】
【 Hạn chế: Độ khó để thăng cấp rất cao. 】
【 Ghi chú: Người chơi trước có được dị năng này đã trở thành Eva.】
【 Hướng dẫn sử dụng cho Đường Mạch: Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng một lần, thời gian sử dụng là 30 giây. Tốc độ tái sinh tế bào nhanh gấp 50 lần người bình thường, có thể tái sinh liên tục trong thời gian 5 phút. Khi ta viết xuống những dòng này, Đường Mạch đã ăn sạch Phó Văn Đoạt rồi—–, còn không trả tiền nữa!】
Nơi ngực của Đường Mạch là một làn da sắt màu đen. Làn da này chậm rãi trở về nguyên dạng, nhưng bên trên vẫn còn năm dấu tay đen sì. Hắc độc tố từ từ thấm vào cơ thể qua da, Đường Mạch mắt cũng không chớp nâng tay phải lên, dùng lợi khí màu đen cắt đi khối thịt trước ngực.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, xoa xoa máu chảy bên khóe miệng.
Dành một phút đồng hồ nghỉ ngơi một chút, Đường Mạch đi lên gác xép, mở cửa ra.
Trong khoảng không tĩnh lặng của gác xép, những vết máu do hàng trăm khối thịt của người chơi Hoa Kỳ David để lại từ hai ngày trước vẫn còn vương trên sàn nhà.
Không có thi thể của Bạch Nhược Dao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.