Khặc khặc khặc, trước tiên phổ cập kiến thức một chút. Khoảng đầu năm 2016, trào lưu ‘Vòng eo A4’ bắt đầu phổ biến ở Trung Quốc sau đó lan rộng. Trong trend này, các cô gái sẽ khoe thân hình chuẩn của mình bằng cách lấy tờ giấy A4 đặt dọc trước mặt bụng hoặc sau lưng, nếu bề rộng cơ thể không vượt quá độ rộng của tờ giấy thì chứng tỏ người đó có vòng eo đẹp. Một tờ A4 có chiều rộng tầm 21cm nên nếu tính thêm cả độ dày của eo thì một vòng eo A4 sẽ vào khoảng 52cm(nhỏ vch). Một số trào lưu khác tương tự là đặt đồng xu trên xương đòn (xương quai xanh),vòng tay ra sau rồi chạm đến rốn hoặc ngực,. . . ———————————— Tầm mắt Pitt xẹt qua hai bàn tay gần như chồng lên nhau của Phó Văn Đoạt và Đường Mạch, hắn lập tức hiểu hai người này thật sự muốn bắt tay đối phó mình cùng David. Người ngoại quốc tóc vàng cười lạnh một tiếng, rút súng lục ra, mắt cũng không chớp bắn về phía trước. Viên đạn này rõ ràng không nhắm đến Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, mà là làm bước đệm để họng súng bắn ra thêm hai phát đạn nữa, tách ra bay tới đầu hai người. Đường Mạch nhanh chóng xoay người tránh đi, một nắm tay của David đã đấm xuống, hắn liền mở cây dù nhỏ ra chặn lại. Trận đấu này đã không công bằng với hai người chơi ngoại quốc ngay từ đầu. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt có được đôi giày thần kỳ, đi trên dòng sông ảo tưởng bình thường như đi trên mặt đất. David và Pitt thì phải dựa vào tấm lá chắn mới có thể đứng trên mặt sông. Tấm chắn rất to, nhưng nó cũng chỉ là một khối thép, còn cần Pitt điều khiển. Cho nên hai người chơi ngoại quốc cũng không vô nghĩa nhiều, bắt đầu dùng đạo cụ mạnh nhất của mình. Một cây cung đen nhánh bỗng nhiên xuất hiện trong tay Pitt, hắn nheo mắt lại, buông dây cung, một mũi tên mảnh bay vèo ra, nhằm về phía Đường Mạch. Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên. Phó Văn Đoạt chuẩn xác bắn một phát đạn vào mũi tên kia, khiến nó lệch khỏi quỹ đạo, rơi xuống dòng sông. “Fuck!” Đây chính là tác hại sau khi bại lộ dị năng và đạo cụ của mình. Pitt cực kỳ hiểu rõ thực lực của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, tương tự, hai người Đường Mạch cũng hiểu rõ hắn. Đạo cụ kia có kịch độc. Trong ảo ảnh, Phó Văn Đoạt đã bị một mũi tên đó bắn trúng, miệng vết thương nháy mắt chuyển sang màu đen. Anh phải quyết định thật nhanh chém đứt nửa cánh tay của mình mới ngăn được độc tố lan ra. Pitt tức giận nói: “Giết bọn họ!” “Không cần cậu nói, đệt mẹ, tôi cũng muốn giết hai thằng khốn này!” David nổi giận gầm lên, như một con sư tử phẫn nộ, gã mượn lực từ tấm chắn bổ nhào về phía Đường Mạch. Gã múa may nắm tay thật lớn, hung hăng hướng Đường Mạch mà đấm. Bốn người giao chiến kịch liệt, đạo cụ có gì đều lôi hết ra, nước sông hồng nhạt bị đánh tung lên không trung. David phát hiện dao găm màu đen của Phó Văn Đoạt rất mạnh, có thể phá vỡ tất cả đạo cụ của gã nhưng lại không thể chém đứt sợi dây bảy màu trên cánh tay gã. Gã liền ý thức được: “Cái dây này trừ khi ta chết, nếu không ai cũng không chém đứt được!” Vì thế gã bèn dùng sợi dây làm vũ khí, ngăn trở thế công của Phó Văn Đoạt. Nhưng mà cũng chỉ được lợi nhất thời, lúc lâu sau, hai người dần bị ép tới đường cùng. David cùng Pitt cả người đầy thương tích, chật vật đứng trên tấm chắn. Đường Mạch lật tay lấy ra que diêm lớn, đang chuẩn bị bước lên, Pitt đã nâng tay ra hiệu ngừng động tác, lớn tiếng nói: “Từ từ, các ngươi điên rồi sao! Thật sự muốn giết ta, giết David! Giết hắn, cái dây trên tay hắn sẽ biến mất! Bây giờ căn bản không có la bàn, nếu mất đi sợi dây này thì các ngươi có thể rời khỏi đám sương mù dày đặc kia sao? Hay là các ngươi vì giết chúng ta mà tình nguyện lãng phí một cái đạo cụ, rời khỏi trò chơi này?” Pitt dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Đường Mạch. Đánh nhiều phó bản như vậy, từ thế giới của hồi quy giả đến địa cầu, Pitt đã gặp qua vô số người chơi cường đại, cũng đã giết rất nhiều người chơi cường đại. Nhưng hắn chưa từng gặp qua loại người chơi không muốn thông quan này. Nếu Pitt cùng David muốn thông quan một mình thì cực kỳ đơn giản, chỉ cần giết Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt rồi cướp đi rượu Hương Tiêu trong tay bọn họ thì hai người cũng có thể thông quan. Nhưng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thì khác. Rượu Hương Tiêu vốn đã ở trên tay bọn họ, nhưng đạo cụ của David (sợi dây bảy màu) không phải là thứ có thể điều khiển. David mà chết, bọn họ sẽ không có khả năng rời khỏi dòng sông ảo tưởng. Trong lòng Pitt mơ hồ nhận thấy một tia không đúng, hắn biết, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt dám giết hai người bọn hắn, khẳng định đã có phương pháp khác để thông quan trò chơi. Nhưng hắn không nghĩ ra. Hắn và David đã đoán được, thậm chí nghĩ ra phương pháp thông quan trò chơi mà không cần biết trình tự của rượu Hương Tiêu, nhưng hắn đã đoán sai cái gì? Có thứ nào hắn bỏ sót sao? Dư quang bỗng nhiên lướt tới sợi dây dài bảy màu, trong đầu Pitt chợt lóe lên ánh sáng. Ngay sau đó, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt: “Vật sở hữu đều là giả?!” Trong đầu hắn là một mảnh trống rỗng. “Căn bản không cần phương hướng gì hết, cũng không cần thuyền. Chỉ cần tìm được rượu Hương Tiêu chân chính, nhận định một hướng đi, cảm thấy chính mình có thể đi ra ngoài là nhất định có thể ra ngoài.” Pitt giống như bị ma nhập, cứ lẩm bà lẩm bẩm: “Đúng rồi, nơi này là dòng sông ảo tưởng, nơi này là dòng sông ảo tưởng! Suy nghĩ chính là sự thật, phương hướng chưa bao giờ là trọng yếu, quan trọng là. . . . . .Tin tưởng và cho rằng bản thân có thể đi ra ngoài. Chỉ có thể là như thế này, chỉ có thể là như vậy!” “Vô liêm sỉ!” Pitt tức giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, hắn dẫm một cước lến tấm lá chắn, tấm thép nặng bay lên bị hắn bắt trong tay. David: “Làm gì đấy!” Không có tấm chắn, David tõm một tiếng rơi vào trong nước. Mà Pitt thì điều khiển tấm chắn này, lập tức phi về hướng Đường Mạch. Tấm chắn nhìn qua thô nặng lại nhẹ đến cực điểm. Đường Mạch gian nan né đi, nhưng trên mặt vẫn bị xẹt qua tạo thành vết máu. Tấm chắn lại bay về trong tay Pitt. David từng chút bị nước sông cắn nuốt, thời gian dành cho Pitt cũng không nhiều. Tấm lá chắn này tuyệt đối là một đạo cụ hiếm có cực phẩm! Pitt cầm nó, cả người bay giữa không trung, hắn điên cuồng mà công kích Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt. Uy lực của tấm chắn cực kỳ khiến người ta phải sợ hãi, cây dù nhỏ của Đường Mạch không cách nào cắt qua nó, dao găm đen của Phó Văn Đoạt cũng không thể đâm thủng nó. Pitt tránh sau tấm chắn, không ngừng tấn công hai người, tựa hồ muốn ép bọn họ vào chỗ chết. Hai người Đường Mạch không ngừng né tránh, bỗng nhiên, Phó Văn Đoạt lộ ra một sơ hở. Hai mắt Pitt sáng ngời. Nhưng mà ngay sau đó! Hắn thế nhưng không hề công kích, ngược lại tay đập vào bình rượu Hương Tiêu của Phó Văn Đoạt, đánh bay nó lên không trung. Nguyên lai ngay từ đầu hắn đã tính làm chuyện này, muốn lấy công làm thủ, nhân cơ hội cướp đi rượu Hương Tiêu. Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt bị tấm lá chắn chặn ở một bên, không thể tấn công Pitt đang đứng sau tấm chắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn chuẩn bị cướp được rượu Hương Tiêu. Nhưng vào lúc này, một tiếng đập mỏng manh đến không thể nhận ra vang lên. Giống như có thứ gì đó bổ vào tấm chắn, Pitt không để tâm, bàn tay như cũ vươn đến chỗ bình rượu Hương Tiêu. Nhưng mà ngay sau đó, hắn liền cảm thấy tấm chắn trong tay truyền đến một cơn chấn động, hắn quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy từ tâm của tấm lá chắn thép nứt ra một khe nhỏ, cái khe này càng ngày càng lớn, càng ngày càng sâu hơn. Bên kia khe hở, gương mặt của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lộ ra. 【 Đạo cụ: Ta không phải rìu vàng rìu bạc mà là rìu thủy tinh】 【 Người sở hữu: Đường Mạch】 . . . . . . 【 Công năng: Một thứ nhìn rất quý trọng nhưng trên thực tế chỉ là một cái rìu thủy tinh nạm vàng tồi tàn. Nhìn qua giống như căn bản không thể đập được cái gì, chỉ có thể bị đồ vật khác đập vỡ. Nhưng mà đối mặt với một vài tình huống có vẻ không thể phá hủy đồ vật nào đó, nó có lẽ có thể phát huy tác dụng không tưởng. Luật nhân quả tác dụng, có thể chém đứt những thứ về mặt lý thuyết có thể chém và cả những thứ về mặt lý thuyết không thể chém. 】 【 Hạn chế: phát huy cực kỳ không ổn định, có một vài tình huống khi đối mặt với đồ vật về lý thuyết không thể chém, cũng không thể chém được; sau mười lần liên tục không thể đập vỡ đồ vật, rìu sẽ tự hủy. 】 【 Ghi chú: ha ha ha ha, không ngờ phải không! Thần Sông mỉm cười gian ác. 】 Một nửa tấm chắn vỡ ra rồi rơi xuống dòng sông ảo tưởng, một nửa còn lại bị Pitt chộp được. Hắn trợn to mắt không dám tin, giống như vẫn chưa hiểu được chuyện gì vừa xảy ra. Hắn lập tức muốn chạy trốn, lấy ra một Đồng vàng của Quốc vương từ trong lồng ngực, định sử dụng nó rời khỏi trò chơi. Nhưng không kịp nữa rồi. Một cái rìu thủy tinh trong suốt bổ lên đầu hắn. Pitt nghĩ rằng mình đã chết, ai ngờ cái rìu kia căn bản không làm hắn xước một chút da nào. Đường Mạch nhíu mày: “Quả nhiên không được.” Pitt còn chưa nghe rõ những lời này, thân ảnh quỷ mị của Phó Văn Đoạt đã sáp lại, dao găm lạnh băng xuyên thủng tim hắn. Sau khi hắn ngã xuống, Đường Mạch liền giật lấy nửa tấm chắn kia. Chỉ tiếc không kịp lục soát người, Pitt đã rơi vào dòng sông hồng nhạt rồi, không thể lấy thêm đạo cụ gì khác. Bên kia, David thấy thế liền không quan tâm đến sống chết của đồng đội mình nữa, gã lấy ra Đồng vàng của Quốc vương, cũng muốn rời khỏi trò chơi này. Phó Văn Đoạt tóm lấy sợi dây bảy màu lòng thòng trong không trung, mạnh mẽ đem David kéo lên. Đúng là thành công cũng là Tiểu Hà, thất bại cũng là Tiểu Hà. (*) Thành công cũng là Tiểu Hà, thất bại cũng là Tiểu Hà/ 成也蕭何,敗也蕭何: là một câu ngạn ngữ của Trung Quốc. Tiêu Hà (chữ Hán: 蕭何; 257 TCN- 193 TCN) là một thừa tướng nổi tiếng của nhà Hán, có công rất lớn giúp Hán Cao Tổ Lưu Bang xây dựng sự nghiệp trong thời kỳ Hán Sở tranh hùng. Công lao của Tiêu Hà cùng với Trương Lương và Hàn Tín khiến người đời xếp ông cùng Trương Lương và Hàn Tín thành bộ 3 giúp nhà Hán, gọi là Hán sơ Tam kiệt (漢初三傑). Hậu thế có câu “Phi Tam kiệt tất vô Hán thất” (nghĩa là không có tam kiệt trợ giúp thì không có triều Hán) để tỏ rõ tầm quan trọng của bộ 3 này. Ông cũng là người có công giúp Hàn Tín đến với Lưu Bang nhưng đồng thời cũng có phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín, việc này đã trở thành một ngạn ngữ của Trung Quốc: “Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà” (成也蕭何,敗也蕭何). (Nguồn: Wikipedia) Sợi dây này không thể bị thứ gì chém đứt, giúp David ngăn chặn không ít công kích. Bây giờ, nó cũng khiến cho David bị hai người kia bắt. Mắt thấy David định dùng Đồng vàng của Quốc Vương để rời đi, Đường Mạch liền dùng tấm chắn đã vỡ đâm vào thân thể gã. Máu đỏ tươi phun ra từ miệng David, lúc này gã đã thật sự hiểu được trò chơi này, hiểu được tại sao Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt không cần gã mà cũng có thể rời khỏi đây. Nhưng mà gã không hiểu một điều. . . . . .
“Vì cái gì. . . . . .Nếu tên kia (Phó Văn Đoạt) không muốn giết ngươi, ta và Pitt cũng sẽ không động đến ngươi. Bốn người. . . . . .Bốn người cùng nhau thông quan, không được sao. Hình thức bình thường cũng chỉ thưởng cho đạo cụ hoàn mỹ, những thứ đó ta và Pitt đều có thể cho các ngươi mà, thậm chí cả đạo cụ hiếm có ta cũng có thể cho ngươi. Vì sao. . . . . .Vì sao nhất định phải giết bọn ta. . . . . .” Đường Mạch rút nửa tấm lá chắn ra, thản nhiên nói: “Bởi vì, không thể để em ấy nhìn thấy các ngươi.” David nhắm hai mắt lại, rơi vào dòng sông ảo tưởng. Đến tận khi chết gã cũng không hiểu, “em ấy” là ai, tại sao Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt phải giết chết bọn họ. David và Pitt quả thực cũng đủ thông minh, là người chơi cấp cao. Bọn họ chết không chỉ vì cực kỳ ngạo mạn, lấy suy nghĩ của mình áp dụng lên người khác—- tỷ như cho rằng Phó Văn Đoạt sẽ giết đồng đội của mình, đạt được phần thưởng tốt. Mà càng là vì bọn họ không biết, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt có được một cái đạo cụ hiếm có: Trứng gà tây lưu trữ. Pitt nghĩ không sai. Hắn đưa ra yêu cầu, biết được dị năng cùng đạo cụ của Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, do đó cũng biết người biết ta. Hắn bảo David đưa ra yêu cầu nào có thể bảo vệ cho tính mạng của gã, để Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt không dám tùy tiện động vào bọn họ. Nhưng thật đáng tiếc, ngay từ đầu, bọn họ đã hiểu lầm. Trong ảo ảnh khi Pitt đối chiến cùng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, Đường Mạch đã phát hiện một sự việc: hắn không sử dụng Trứng Gà tây! Nơi này là trò chơi của Hắc tháp, Trứng Gà Tây hoàn toàn có thể lưu trữ. Trong ảo ảnh, Pitt bị Phó Văn Đoạt giết chết, Đường Mạch cũng bị đe dọa tới tính mạng, rất có thể cũng sẽ bị Pitt giết chết. Loại tình huống nguy hiểm này hắn cũng Phó Văn Đoạt nhất định sẽ dùng Trứng Gà tây lưu trữ trước. Như vậy sau khi hắn bị Pitt giết, sẽ có thể đọc lại lưu trữ, ba người lại chiến đấu thêm lần nữa. Nhưng mà hắn không hề lưu trữ. Cùng là đạo cụ hiếm có, ảo ảnh có thể suy đoán ra Đường Mạch sẽ dùng đồng hồ vô hạn phi xác suất, Phó Văn Đoạt sẽ dùng dao găm đen, nhưng lại không thể tính ra trứng gà tây của bọn họ. Chuyện này không hợp lý. Hai người cũng từng đoán qua, có thể dòng sông ảo tưởng chỉ cung cấp một phương thức để giết Đường Mạch, hoặc là Đường Mạch sẽ không bị Pitt giết chết. Cho nên sau đó, Phó Văn Đoạt mới đưa ra yêu cầu, anh cố ý nhấn mạnh là từ giây phút này, anh nên làm thế nào để giết chết Đường Mạch. Trước khi nói những lời này, Phó Văn Đoạt đã vẽ chữ “S” lên Trứng Gà Tây, xác định lưu trữ, nhưng Đường Mạch thì không. Trong ảo ảnh, bởi vì hai người chiến đấu thật sự nên Phó Văn Đoạt khẳng định sẽ không lưu trữ. Nhưng chỉ cần bất cứ lúc nào muốn lưu trữ, Đường Mạch đều có thể vẽ chữ “S” lên quả trứng. Đồng thời, Phó Văn Đoạt còn tự nhủ trong lòng, chỉ cần Đường Mạch chết một lần là anh đã thỏa mãn yêu cầu, anh không cần giết tiếp Đường Mạch sau khi hắn đọc lại lưu trữ nữa (trong ảo ảnh). Đây là một việc mạo hiểm, nhưng mà thật may mắn, bọn họ đã đoán đúng rồi. Rõ ràng yêu cầu của Phó Văn Đoạt là “Giết chết Đường Mạch hoàn toàn”, nhưng mà trong ảo ảnh vẫn không hề đọc lưu trữ. Nguyên nhân chỉ có một, do suy nghĩ chân chính của Phó Văn Đoạt là chỉ muốn giết chết Đường Mạch một lần. (Phó Văn Đoạt bật lưu trữ lên, nói kể từ lúc đó muốn giết Đường Mạch hoàn toàn, đồng thời trong đầu nhẩm đi nhẩm lại chỉ cần giết một lần. Nếu giết Đường Mạch hoàn toàn thì phải giết thêm một lần nữa sau khi đọc lại lưu trữ nhưng ảo ảnh không làm vậy=> dòng sông làm theo suy nghĩ của người chơi) Giữa yêu cầu và suy nghĩ, Thần Sông, hoặc là nói thứ mà dòng sông ảo tưởng thỏa mãn, là suy nghĩ của người chơi. Tất cả ảo giác đều là do người chơi tưởng tượng ra. Lần đối chiến của ba người lúc trước, do Pitt chưa từng nghĩ tới còn có thứ đồ lưu trữ như vậy, cho nên Trứng Gà tây mới không được sử dụng, khi Đường Mạch chết Trứng Gà tây mới không đọc lại lưu trữ. Trong trận chiến kia, đạo cụ và dị năng của ba người đều xuất hiện. Trừ Trứng Gà tây, bởi vì không đọc lưu trữ, hiệu quả không rõ, không biểu hiện ra ngoài; còn đâu những vật sở hữu khác của ba người đều bại lộ sạch sẽ. Thứ chân chính quyết định trận đấu này là Thần Sông? Là dòng sông ảo tưởng? Thật ra đều không phải, mà chính là người chơi. Người chơi nghĩ mình có dị năng gì, đạo cụ gì thì ảo ảnh của họ sẽ sử dụng thứ đó. Phó Văn Đoạt cầm rượu Hương Tiêu trong tay, quay đầu nhìn về phía Đường Mạch. Chỉ thấy thanh niên tóc đen đang đứng trước làn sương mù dày đặc, hắn đem hết toàn lực tưởng tượng đám sương mù này tản ra. Rất nhanh, sương mù hồng nhạt đã dần tan đi, bờ sông xuất hiện ở nơi không xa. Đôi giày thần kỳ chỉ có hiệu quả sử dụng trong một giờ, việc này không nên chậm trễ, hai người nhanh chóng chạy đi, lên bờ trước khi hiệu quả của giày biến mất. Một thanh âm sột soạt truyền đến từ trong bụi cỏ, Đường Mạch xoát ngẩng đầu, giơ cây dù nhỏ lên, rất nhanh đã buông xuống. Đường Mạch: “San San?” Nữ sinh tóc ngắn chui ra từ trong bụi cỏ, nhìn bọn họ, nhẹ nhàng thở ra: “Anh Đường Mạch, Phó thiếu tá.” Ba người hội họp, Đường Mạch hỏi: “Không có việc gì chứ? Em có kích phát nhiệm vụ chủ tuyến không San San. Hoàn thành rồi?” Cô bé gật đầu thật mạnh: “Vâng, hoàn thành rồi ạ, có thể là do nhiệm vụ chi nhánh trước đó em làm vượt quá mức hoàn thành cho nên nhiệm vụ chủ tuyến cũng đơn giản, không khó lắm.” Vừa nói xong, một giọng trẻ con trong trẻo đã vang lên bên tai Đường Mạch. “Ding dong! Hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến ‘Trò chơi rượu chuối vàng bạc dưới dòng sông ảo tưởng’. “ “Số người thông quan tổng cộng là 2, mở ra phần thưởng hình thức bình thường. Người chơi Đường Mạch, Phó Văn Đoạt thành công thông quan Hắc tháp tầng năm (hình thức bình thường).” Tiếng thông báo của Hắc tháp vẫn tiếp tục, Trần San San ngó ngó phía sau Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, hỏi: “Hai con sói kia đâu rồi ạ?” Đường Mạch hơi khựng lại một chút, bình tĩnh nói: “Đã xảy ra một việc, bọn họ chết trong trò chơi kia rồi.” Trần San San gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa. Ánh sáng trắng chói mắt hiện lên trước mặt ba người, khi mở mắt trở lại, cả ba đã về đến địa cầu. “Ding dong! Trung Quốc khu 1 người chơi chính thức Đường Mạch, ngạch quân dự bị Phó Văn Đoạt thành công thông quan Hắc tháp tầng năm (hình thức bình thường)!” Giọng nói bằng phẳng của Hắc tháp truyền khắp cả Trung Quốc. Giờ phút này, hàng vạn người chơi đều dừng lại động tác, đồng loạt nhìn về phía tòa Hắc tháp cách gần mình nhất. Biểu tình của bọn họ có ngây ngẩn, có mờ mịt, vài giây sau, vô số người đỏ bừng hốc mắt, thậm chí có người còn kích động đến mức rơi lệ. -ooo- Thượng Hải, đường Nam Kinh. Jacks cùng Đường Xảo đang trang bị vũ khí, chuẩn bị khiêu chiến Hắc tháp tầng năm. Bỗng nhiên nghe tiếng thông báo này, Jacks đại ngốc nghiêng nghiêng đầu, mờ mịt quay sang nhìn Lạc Phong Thành: “Ồ, tiến sĩ, Đường Mạch cùng Phó thiếu tá đây là đã thông quan rồi sao? Vậy thì chúng ta không cần đi nữa rồi.” Tâm tình Lạc Phong Thành đang vui vẻ, không bị ép đi công tháp thì tỷ lệ sống sót sẽ cao hơn nhiều so với bị ép buộc. Anh ta cười: “Sao lại không đi nữa? Chẳng lẽ anh không muốn tham gia chế độ Grab Six, dẫn đầu thông quan Hắc tháp tầng sáu để lấy được manh mối của tầng bảy sao?” Tình huống tương tự cũng phát sinh ở khắp các nơi trên Trung Quốc. Ba người Đường Mạch sau khi rời khỏi trò chơi liền đến trường trung học số 80 trước tiên. Bọn họ phải nắm lấy từng giây từng phút mà đi khiêu chiến Hắc tháp tầng sáu, trở thành một trong ba đội ngũ đầu tiên thông quan. Hơn nữa tham gia trò chơi lâu như vậy, có nhiều tin tức mới ba người cũng không nắm bắt được, đi Thiên Tuyển cũng là để biết một số tình báo. Năm phút sau, bọn họ từ Cố Cung chạy đến trường trung học số 80. Còn chưa đến cửa, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đã đồng loạt dừng lại bước chân. Đường Mạch nhìn những tảng đá granit nứt ra thành đống đổ nát khắp mặt đất, hai mắt chậm rãi nheo lại. Nơi từng là hai cây cột cổng của trường trung học số 80, giờ đây đã vỡ vụn, thật rõ ràng là bị người đánh nát. Trường trung học số 80 là đại bản doanh của Thiên Tuyển, người chơi Bắc Kinh không ai dám giễu võ giương oai ở nơi này. Người chơi của Thiên Tuyển cũng không thể phá hư nhà mình. . . . . . .Là một người chơi cường đại đã phá nát nó. Mạnh đến mức tới Thiên Tuyển cũng không thể ngăn lại. Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt liếc nhau, hai người hiểu được Thiên Tuyển có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó, phải cực kỳ cẩn thận. Nhưng mà còn chưa lo lắng được bao lâu, một giọng nói kích động đã truyền đến từ trong sân trường: “Anh Đường Mạch, anh họ, chị San San! Mọi người rốt cuộc cũng đến đây rồi!” Đường Mạch kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy nữ bác sĩ mặc áo khoác trắng dài hé mặt ra, mang theo Phó Văn Thanh đi đến cổng trường. Phó tiểu đệ nhìn thấy thương tích trên người Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt, không nói hai lời liền nhanh chóng dùng dị năng giúp hai người trị liệu. Trần San San thì không có vết thương gì, mọi người không trì hoãn ở cổng nữa, cùng nhau đi vào bên trong. Khi đi đến bên cạnh cánh cổng, Đường Mạch thấp giọng hỏi: “Ai đập vậy.” Bước chân Lí Diệu khựng lại một chút, sau đó cô ta hừ một tiếng, nâng chân đi tiếp, hiển nhiên là không muốn trả lời vấn đề này. Phó Văn Thanh cười hì hì, nhỏ giọng nói: “Anh Đường Mạch, việc này mất mặt lắm luôn, Thiên Tuyển bọn họ không ai ngờ được. Hôm nay là ngày 9 tháng 6, các anh đã tiến vào trò chơi được hai ngày rồi. Hôm qua Nguyễn Vọng Thư cùng Luyện Dư Tranh mới tiến vào trò chơi công tháp, cũng khiếu chiến Hắc tháp tầng năm. Hai ngày trước, cũng chính là khi các anh tiến vào trò chơi, khi đó em mới tới Thiên Tuyển, có một nam nhân người Nga, trông cứ như mấy con gấu nâu biểu diễn nhào lộn trong rạp xiếc ấy, đột nhiên tìm tới Thiên Tuyển.” Nhóc con cố ý tạo nút thắt, không nói rõ ràng. Phó Văn Đoạt thản nhiên quét mắt nhìn cậu nhóc: “Andre Ivan Petronov?”
Phó Văn Thanh trợn tròn mắt: “Đậu, anh họ làm sao anh biết thế!” Trần San San: “Có thể đem cổng lớn của Thiên Tuyển đánh thành thế này, Nguyễn Vọng Thư còn không dám kêu một tiếng, lại là người chơi Nga. . . . . .Chỉ có người chơi Nga đầu tiên trên toàn cầu thông quan Hắc tháp tầng ba thôi, Andre Petronov.” Phó tiểu đệ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội: “Chị San San, chị nói sai rồi nhá. Cái cổng kia không phải là do hắn đập đâu, là Mộ Hồi Tuyết đập đấy.” Đường Mạch nhíu mày: “Sao lại còn dính đến Mộ Hồi Tuyết nữa?” Phó Văn Thanh cười hắc hắc: “Thì phải kể một câu chuyện cũ rất dài nha.” Sau đó, Phó Văn Thanh đem sự kiện mới phát sinh trên toàn cầu trong vòng hai ngày nay nói hết lại cho Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt. Đầu tiên, ngoài khu Châu Âu, người chơi chính thức Lena Joophorse đã sớm thông quan Hắc tháp tầng năm ra, trong chín khu còn lại, ở Hoa Kỳ cũng có một ngạch quân dự bị tên là George Davis, cũng chính là người chơi từng là khách lén qua sông, thông quan Hắc tháp tầng năm. Người thứ ba thông quan tầng năm chính là Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt. Về chuyện của Mộ Hồi Tuyết cùng Andre, Phó Văn Thanh có cái gì hay là nói hết. “Cái tên Andre kia kỳ quái lắm ấy, vừa đến đã đòi giết Mộ Hồi Tuyết, muốn Thiên Tuyển giúp hắn tìm người. Thiên Tuyển còn chưa kịp giúp thì bản thân Mộ Hồi Tuyết đã thò đầu ra rồi. Hai người đó chít chít méo mó nói vài câu tiếng nga em không hiểu, sau đó liền đánh nhau.” Andre là cường giả đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng ba trên toàn cầu, Mộ Hồi Tuyết lại là hồi quy giả siêu mạnh đứng đầu Bảng xếp hạng thời gian. Hai người bọn họ chiến đấu, ngay cả Nguyễn Vọng Thư cùng Luyện Dư Tranh cũng không thể nhúng tay vào. Nguyễn Vọng Thư tuy rằng không biểu hiện ra ngoài, nhưng Phó Văn Thanh vẫn lén lút nói: “Họ Nguyễn kia khẳng định là cực kỳ muốn đá bay bọn họ đi, bảo bọn họ ra chỗ nào mát mẻ mà đánh nhau, cho dù đánh nhau cũng đừng có phá hoại đại bản doanh của cậu ta. Nhưng mà Mộ Hồi Tuyết cùng Andre làm sao nghe cậu ta được. Bọn họ đánh nhau lâu ơi là lâu, cuối cùng Mộ Hồi Tuyết xem như thắng đi. . . . . .À mà cũng không tính là thắng, chính cô ta nói mình không giết được Andre. Anh họ, tên Andre kia cũng lợi hại lắm, ách. . . . . .So với anh thì vẫn ít hơn chút, ít hơn chút.” Phó Văn Đoạt liếc mắt nhìn thằng em không có tiền đồ nhà mình: “Hai người bọn họ đâu?” Phó Văn Thanh nhớ lại: “Mộ Hồi Tuyết nói cô ta cũng muốn đạt lấy phần thưởng của cái hình thức Grab Six kia, cho nên bảo Andre là nếu không giết cô ta thì cô ta phải đi công tháp. Nhưng mà Andre lại nói, hiện tại hắn không giết được Mộ Hồi Tuyết, nhưng hắn sẽ đi theo Mộ Hồi Tuyết, chỉ cần có cơ hội là sẽ ra tay.” Đường Mạch nghe xong thì cong môi. Cũng chỉ có loại người muốn đi tìm chết như Mộ Hồi Tuyết mới dám đem một quả bom hẹn giờ đặt bên người, không đuổi đi. Cái tên Andre kia cũng thật khờ dại, vậy mà thật sự muốn theo sau Mộ Hồi Tuyết, thoải mái nói sẽ tìm cơ hội giết đối phương. Không nói đến chuyện hai người đó nữa, Đường Mạch đem Trần San San đưa đến đại bản doanh của Thiên Tuyển, gửi nhờ Lí Diệu. Lí Diệu nghiêm túc liếc mắt nhìn bọn họ: “Thủ lĩnh đã sớm đoán được các ngươi có thể thuận lợi thông quan Hắc tháp tầng năm, còn đem con bé này đến đây nữa. Nhưng mà thủ lĩnh cùng chị Tranh đều đi công tháp rồi, cậu ấy để lại lời nhắn. . . . . .” Dừng một chút, Lí Diệu dùng ngữ khí trịnh trọng nói: “Hắc tháp tầng sáu khẳng định không đơn giản, người chơi cấp cao trên toàn cầu đều muốn giành trước vé thông quan. Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, nếu hai người tình nguyện, hy vọng có thể chờ bọn tôi một chút, tôi cùng Luyện Dư Tranh sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để thông quan Hắc tháp tầng năm, sau đó đi ra khiêu chiến Hắc tháp tầng sáu cùng các anh.” Đường Mạch không chút do dự: “Thật xin lỗi, bọn tôi chờ không kịp.” Lí Diệu khoát tay: “Thủ lĩnh cũng đoán được hai người sẽ nói như vậy. Được rồi được rồi, còn có thể nói được gì nữa, các anh cứ giao con bé này cho tôi, dù sao tôi cũng thay các anh trông mấy đứa nhỏ.” Ngoài miệng nói lời oán giận nhưng Lí Diệu lại không thật sự ngăn cản việc Đường Mạch đưa Trần San San đến Thiên Tuyển. Trung Quốc đã có người chơi thông quan Hắc tháp tầng năm, hai đứa nhóc sẽ không bị cưỡng chế công tháp nữa. Vừa mới thông quan tầng thứ năm đã phải đi khiêu chiến tầng thứ sáu, cho dù là Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hai người nghỉ ngơi một chút ở Thiên Tuyển trước, chuẩn bị đầy đủ đạo cụ, bảo Phó Văn Thanh làm ít nước khoáng rồi cho vào Ổ gà. Đường Mạch lấy ra Sổ dị năng, lật đến trang cuối cùng. Đường Mạch: “. . . . . .” Không có dị năng nào đê tiện nhất, mỗi một dị năng mới đến đều thay đổi giới hạn của hắn! 【 Dị năng: Một vòng eo A4 】 【Người sở hữu: David Sophie (người chơi chính thức)】 【Loại hình: Gen】 【 Công năng: Khi vòng eo của người sử dụng đạt mức dưới một thước chín (63cm),một tay vòng ra sau có thể chạm đến rốn, sẽ kích phát hiệu quả ‘Vòng eo A4’. Hình thái thân thể của người sử dụng có thể tự do kéo dãn, dài ngắn đều có thể biến hóa theo ý thích. 】 【Cấp bậc: Cấp 6.】 【Hạn chế: vòng eo của người sử dụng phải dưới một thước chín, tay vòng ra sau phải chạm đến rốn. Khi thân hình biến đổi, khối lượng cơ thể sẽ không thay đổi. Có thể nén đến độ dày của một tờ giấy và mở rộng đến chiều dài của một bức tường】 【Ghi chú: Ài, nếu không phải hôm nay David ăn hơi nhiều, thắt lưng bị thừa hơn một tấc (3cm) thì ngươi cho rằng mình có thể giết hắn sao Đường Mạch.】 【Hướng dẫn sử dụng dành cho Đường Mạch: Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, sau khi sử dụng thân thể sẽ bị yếu đi 50% sức mạnh trong vòng một phút đồng hồ, tiến vào hình thức mềm mại. Khi tất cả mọi người vì lý do ta xuất hiện mà hoan hô, Đường Mạch ngươi nên biết, ai mới là nhân vật chính thật sự. 】 Đường Mạch kinh ngạc nhướng mày. Hắn thật sự không nhận ra, thắt lưng của David vậy mà chỉ có hai thước (khoảng 66 cm). Như vậy suy ra, David mặc quần áo dày như thế là do xấu hổ vì dị năng của chính mình, luyện ra một cái eo còn nhỏ hơn của con gái, nên chỉ có thể lấy quần áo che lại. Đường Mạch nhìn hướng dẫn trên Sổ dị năng, dần nhíu mày. Hình thể Đường Mạch thuộc loại gầy, cơ bắp cũng không to. Hắn cao 1m80, thắt lưng tầm khoảng hai thước hai (khoảng 72cm). So với đàn ông bình thường đúng là gầy hơn nhưng vẫn lớn hơn nhiều so với một thước chín. Dị năng này đúng là một dị năng thực dụng, bất kể là chạy trốn hay chiến đấu thì đều có thể phát huy hiệu quả không tưởng. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Đường Mạch không thể biến thắt lưng mình thành nhỏ như vậy được. Hơn nữa eo bé thế. . . . . .Nghĩ sao cũng cảm thấy rất là lạ. Đường Mạch cẩn thận nghĩ nghĩ, nếu thật sự tới thời khắc cần thiết, hắn chỉ có thể cắt bớt thịt trên lưng, giảm số đo vòng eo để sử dụng dị năng. Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt kiểm tra một loạt đạo cụ mang theo. Bởi vì nơi muốn đi khiêu chiến là Hắc tháp tầng sáu cực kỳ nguy hiểm, đạo cụ của hai đứa nhỏ cũng tạm thời giao cho bọn họ. Siêu tư duy của Trần San San là một dị năng cực kỳ đáng giá, chỉ tiếc lần này do phải nắm chặt thời gian nên không thể đưa theo cô bé đi công tháp. Sau khi Đường Mạch suy tư một lúc lâu liền quyết định nói đạo cụ cùng dị năng của mình cho Trần San San, nói không chừng cô bé lại có thể phát hiện một số phương pháp sử dụng đặc biệt khác, góp phần làm tăng hiệu quả của chúng lên. Sau khi Trần San San thu thập tất cả tin tức, cũng bắt đầu nhặt nhạnh một ít thông tin về dị năng và đạo cụ của Phó Văn Đoạt. Cô bé viết viết vẽ vẽ lên sổ, cuối cùng suy ra mấy dị năng nòng cốt của Đường Mạch, cùng với những đạo cụ hai người cần phải chú ý sử dụng. Sau khi thương lượng đơn giản qua, thời gian đã tới bốn giờ chiều. Sáu giờ thời gian chơi trò chơi sẽ kết thúc, hai người Đường Mạch phải xuất phát công tháp. Trần San San đóng sổ lại, hỏi: “Cái dị năng có thể tự do biến hóa hình thể kia, là của hai con sói lúc trước chúng ta đụng phải đúng không?” Cái miệng của Sổ dị năng đê tiện đến mức khiến người ta xấu hổ, Đường Mạch chỉ nói hiệu quả sử dụng dị năng của mình, không nói tên dị năng cùng ghi chú. Đường Mạch: “Ừ, chính là bọn họ. Trong tình huống khẩn cấp, Phó Văn Đoạt giết tên tóc vàng kim, anh giết tên tóc nâu, chiếm được dị năng của hắn.” Trần San San gật gật đầu, không hỏi lại. Đường Mạch thu dọn đồ, chuẩn bị cùng Phó Văn Đoạt rời đi. Đúng lúc này, Phó Văn Đoạt bình tĩnh hỏi: “Tại sao em không tò mò, người chơi tóc vàng kim kia. . . . . .Có phải người chơi ngoại quốc hay không.” Đường Mạch sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt. Chỉ thấy Phó Văn Đoạt rủ mắt, lặng lặng nhìn Trần San San. Đột nhiên bị hỏi như vậy, cô bé khẽ nhếch miệng. Sau một lúc lâu, Trần San San hỏi: “Tóc vàng kim thì chính là người ngoại quốc sao? Em không nghĩ nhiều như vậy đâu, Phó thiếu tá, ở Trung Quốc cũng có rất nhiều người nhuộm tóc vàng mà.” “Đó là tóc vàng, không phải vàng kim. Màu vàng kim rất ít.” ( Quick Translator để cả ‘màu vàng’ và ‘màu vàng kim’ giống nhau, đều là vàng hết nên mấy chương trước mình cũng không ghi rõ, Pitt tóc vàng kim nhé) Trần San San khép miệng lại. Đường Mạch lập tức hiểu được: “Em gặp qua bọn họ rồi?!” Trần San San cúi đầu, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Thật lâu sau, cô bé siết chặt ngón tay, móng tay bị ấn đến trắng bệch. Khi mở miệng trở lại, giọng nói hơi khàn nghẹn ngào mang theo chút kiềm nén: “Cảm ơn anh, anh Đường Mạch. Cảm ơn anh, Phó thiếu tá. Trong trò chơi kia, nhiệm vụ chủ tuyến của em chính là hỗ trợ các anh hoàn thành nhiệm vụ.” Từ từ ngẩng đầu lên, hai hốc mắt Trần San San đỏ bừng, nhưng lại không khóc. Cô bé cố giương khóe miệng, cười nói: “Em là Thần Sông.” Tác giả có lời muốn nói: Lão Phó: . . . . . .Một thước chín a. . . . . .*nuốt nước miếng* Đường Đường: Cái đó và ngươi thì có quan hệ gì chứ!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]