Không để cho người chơi có thời gian phản ứng, chú ý của Hắc tháp đã đánh cho bốn người Đường Mạch trở tay không kịp. Trong căn phòng này, chỉ có Đường Mạch và Phó Văn Thanh là có quan hệ hợp tác, nhưng bọn họ giả vờ như không biết, bốn người đều cho nhau sự đề phòng. Sau khi Hắc tháp cung cấp hướng dẫn trò chơi, bọn họ cũng không lập tức trao đổi, mà đều tự suy tư trong đầu. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô gái trẻ một thân đồ đen kia mở miệng nói trước: “Vừa rồi khi Hắc tháp nói quy tắc, các ngươi có ý tưởng gì không?” Ninh Tranh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta, không nói gì. Đường Mạch trầm mặc lắc lắc đầu. Phó Văn Thanh sát theo Đường Mạch, không chút do dự nói: “Không có.” Rất rõ ràng, ba người trong phòng đều không có ý muốn hợp tác, cô gái trẻ nhíu mày. Nhưng cô ta cũng không miễn cưỡng, mà chỉ quay sang nhìn bốn cửa hàng bên ngoài cửa sổ. Năm phút sau, một tiếng chấn động nhỏ tới mức không thể nhận thấy vang lên ngoài căn phòng. Trong lòng Đường Mạch hơi động, bốn người lập tức đi đến bên cửa sổ. Chỉ thấy giữa căn phòng bánh kẹo và bốn cửa tiệm trên đường, đột nhiên xuất hiện bốn cánh cửa ánh sáng. Bốn cánh cửa này lần lượt đứng đối diện với cửa chính của bốn cửa hàng, ánh sáng màu đỏ rạng rỡ bao phủ quanh khung cửa. Đường Mạch bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, hắn lập tức xoay người chạy sang bên kia căn phòng bánh kẹo, nhìn ra bên ngoài một cái cửa sổ khác. Quả nhiên, nơi này cũng có bốn cánh cửa ánh sáng! “Tám cửa hàng, tám cánh cửa. . . . . .Mỗi cánh cửa ánh sáng đều đối diện với cửa chính của mỗi cửa hàng.” Phó Văn Thanh kinh ngạc nói. Tám cánh cửa ánh sáng đột nhiên xuất hiện khiến các người chơi ù ù cạc cạc, nhưng mà rất nhanh Hắc tháp đã cho bọn họ biết đáp án. Tiếng chấn động ngày càng to, ánh sáng đỏ trên khung cửa cũng ngày càng rạng rỡ. Khi âm thanh vang dội cùng sự chói lóa của ánh sáng trên cửa đạt đến đỉnh điểm, tất cả bỗng nhiên ngừng lại. Bỗng nhiên, nửa bàn chân của một thân ảnh màu trắng thò ra từ một cánh cửa, bước từng bước đi ra. Đó là một bóng người được ánh sáng đỏ che phủ, hoàn toàn nhìn không ra diện mạo hay trang phục, chỉ mơ hồ nhận thấy đây có vẻ là một người đàn ông trưởng thành. Hắn cầm một túi tiền, xoa xoa hai bàn tay, bước qua cánh cửa ánh sáng rồi tiến vào cửa hàng lưu niệm phía bên phải căn phòng bánh kẹo. Trong đầu Đường Mạch nháy mắt xuất hiện một cái tên. “Khách hàng hư cấu?!” Bốn người đồng loạt kinh ngạc a một tiếng. Người này chỉ mới là bắt đầu thôi. Ngay sau đó, từng người ánh sáng nối đuôi nhau đi ra từ tám cánh cửa. Bọn họ đi ra từ đó, nhưng không phải ai cũng tiến vào cửa hàng đối diện mình. Đồng thời, bọn họ cũng không nhất định chỉ đi vào một cửa hàng. Đi ra từ cửa sau của cửa hàng thứ nhất, bọn họ có thể sẽ tiến vào cửa hàng thứ hai, thứ ba hoặc trở lại cánh cửa ánh sáng kia, biến mất không bóng dáng. Số khách hàng hư cấu ra ra vào vào tại tám cửa hàng nhiều không đếm xuể, khiến phố buôn bán náo nhiệt như chợ tết. Đường Mạch cũng sửng sốt, nhanh chóng quét mắt qua bốn cửa hàng bên trái. Nhưng nhìn bên trái thì lại không nhìn được bên phải. Bước chân của đám khách hàng này rất nhanh, đi vào rồi lại đi ra, lấy đồ vật này đồ vật nọ, rồi lại quay trở về cánh cửa ánh sáng, đem mặt đất đạp vang ầm ầm. Năm phút sau, tất cả khách hàng đều chạy vào cánh cửa, toàn bộ biến mất. Nếu không phải mặt đất vẫn còn rung do sự chấn động ban nãy, Đường Mạch cũng không dám chắc vừa rồi có xuất hiện những người ánh sáng đó hay không. Hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nhìn về phía hai người khác trong căn phòng. Ninh Tranh tuy rằng đã cực lực che dấu sự kinh ngạc của mình, nhưng việc gã cố tình ra vẻ trấn định ngược lại làm bại lộ chuyện gã cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Cô gái mặc đồ đen tên Mạc Tuyết kia thì nhíu mày, cô ta nhìn nhìn tám cửa hàng ở hai bên sườn căn phòng, quay đầu nói với ba người chơi còn lại: “Tám cánh cửa kia không biến mất.” Mọi người lập tức quan sát. Đường Mạch: “Người thì biến mất toàn bộ, nhưng cửa thì vẫn còn. Cho nên. . . . . .Bọn họ còn có thể còn xuất hiện lần nữa?” Ninh Tranh: “Xuất hiện lại khi nào, và khi đó vẫn là đám người ban nãy sao?” Giây tiếp theo, một giọng trẻ con trong trẻo vang lên—— “Ding dong! Xin khách hàng dự bị chuẩn bị sẵn sàng, năm phút nữa, nhóm khách hàng hư cấu thứ hai sẽ xuất hiện.” Đường Mạch nhắm lại hai mắt rồi hít sâu, đem trái tim đang nảy lên bình bịch ổn định lại. Phó tiểu đệ nhận thấy hắn có điểm dị thường, lo lắng nhìn hắn. Đường Mạch cho cậu nhóc một ánh mắt yên tâm, Phó Văn Thanh dời tầm mắt, giả bộ không thân với Đường Mạch. Đường Mạch bình tĩnh nhìn Ninh Tranh cùng cô gái trẻ, nói: “Vừa rồi ta tính một lần, tổng cộng xuất hiện một trăm người ánh sáng, khớp với số liệu khách hàng hư cấu mà Hắc tháp đã nói.” Bốn người trong phòng cũng không phải là người chơi bình thường, đều làm giống Đường Mạch. Ninh Tranh che giấu không chịu lộ ra tin tức mình nắm bắt được, cô gái trẻ thì lại cực kỳ hào phóng, nói thẳng: “Ta nhận biết được 67 người trong đó. Này bạn nhỏ, giật mình nhìn ta như vậy làm gì.” Cô ta cười: “Tuy rằng đám người đó không có mặt, không có quần áo, nhưng cơ thể bọn họ vẫn có điểm khác biệt về chiều cao và thân hình, nếu nhìn kỹ có thể phân biệt được một số đặc điểm, nhận biết được bọn họ.” Đường Mạch cũng kinh ngạc nhìn cô gái trẻ, nhưng cô ta còn đang bận nhìn chằm chằm Phó Văn Thanh, tựa hồ không chú ý tới hắn. Có thể trong thời gian ngắn như vậy phân biệt rõ ràng 67 người có đặc điểm thân hình gần như đồng đều, thực lực của cô gái này chỉ sợ còn mạnh hơn cả tưởng tượng của bọn họ. Sau khi cô ta nói ra tin tức của bản thân, lại quét mắt một vòng nhìn mọi người, hỏi: “Lần này thì các ngươi có manh mối gì không?” Ninh Tranh cảnh giác nhìn chằm chằm cô ta, lại không hé răng. Phó Văn Thanh nghĩ Đường Mạch cũng sẽ từ chối cho ý kiến, liền mở miệng nói: “Không. . . . . .” “Nếu ta nói có, thì thế nào?” Nụ cười bên miệng cô gái trẻ khựng lại, cô ta quay đầu nhìn về phía Đường Mạch, trong ánh mắt khó nén khỏi kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ tới Đường Mạch sẽ nói như vậy. Đôi mắt đen láy sáng ngời của cô ta yên lặng dừng trên người Đường Mạch, Đường Mạch cũng im lặng nhìn cô ta. Hai người cứ như vậy nhìn nhau một lát, cô gái kia cuối cùng mỉm cười: “Thật khéo quá, ta cũng có manh mối. Cho nên. . . . . . Đường Mạch, hợp tác không?” Phó Văn Thanh trăm triệu lần không nghĩ tới, trong một trò chơi mà mình và anh Đường Mạch được phân vào cùng một phòng, anh Đường Mạch vậy mà không chọn hợp tác với mình, ngược lại. . . . . .Ngược lại còn lựa chọn hợp tác với một bà chị! Cô gái này rốt cuộc có quan hệ gì với anh Đường Mạch! Đúng là một tiểu yêu tinh không biết xấu hổ! Đường Mạch cùng cô gái mặc đồ đen đi tới góc tường, lén lút trao đổi tin tức. Ninh Tranh nheo mắt nhìn chằm chằm bọn họ, Phó Văn Thanh rất muốn chạy đến, nhưng cậu nhóc cứ cân nhắc mãi, cuối cùng vẫn quyết định tiếp tục che giấu quan hệ giữa mình và Đường Mạch. Khi cậu nhóc đang bắt đầu hoài nghi nhân sinh, Đường Mạch liền ngước đầu lên nháy mắt với cậu nhóc. Phó Văn Thanh sửng sốt, tiếp theo đã phản ứng lại. Anh Đường Mạch làm vậy khẳng định có nguyên nhân, cậu lựa chọn tin tưởng anh Đường Mạch. Đường Mạch cùng cô gái trẻ thấp giọng thảo luận rất nhiều, Ninh Tranh cùng Phó Văn Thanh không nghe được gì. Khi bọn hắn trở lại, cô gái trẻ dừng bước bên cạnh Ninh Tranh, cười hỏi: “Ninh Tranh, có muốn gia nhập nhóm chúng tôi, cùng nhau hợp tác không?” Ninh Tranh chần chờ một lát, ngẩng đầu thản nhiên nói: “Không cần.” Cô gái trẻ nhún nhún vai, cô ta lại đi đến bên cạnh Phó Văn Thanh, hơi hơi cúi người: “Ta đã rất lâu chưa thấy qua trẻ con rồi, cùng nhau thông quan nhé.” Phó Văn Thanh không hiểu được ý tứ trong những lời này của cô ta, chờ đến khi cậu nhóc phản ứng lại, liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hướng Đường Mạch. Đường Mạch mở miệng: “Bắt đầu rồi.” Rầm! Mặt đất lại bắt đầu rung chuyển, ở hai sườn của căn phòng, những cánh cửa ánh sáng lóe lên rất chói mắt. Giống như thật sự có khách hàng đi ra từ cửa rồi vào phố buôn bán để mua đồ vậy, tiếng nói cười ồn ào chảy vào tai các người chơi. Một đám người diện mạo mơ hồ được bao phủ bởi lớp ánh sáng màu đỏ lục tục tiến vào các cửa hàng, mua những thứ mình muốn. Tốc độ của bọn họ thế nhưng còn nhanh hơn lần đầu tiên. Giống như một đợt lá đỏ rụng xuống ầm ầm cuốn qua trước mắt người chơi, khiến người ta hoa cả mắt. Phó Văn Thanh mở to mắt nhìn, cậu nhóc muốn bắt chước cô gái trẻ phân biệt được vài người ánh sáng trong đó, nhưng khi cậu dùng ‘siu năng lực’ của mình nhận biết được hai mươi người thì đã thấy đầu như nổ tung, hai mắt trở nên khô khốc. Những người ánh sáng xuất hiện như thủy triều và cũng rút đi một cách nhanh chóng. Trong mắt Đường Mạch tràn ngập tơ máu, khi một người ánh sáng cuối cùng ôm hộp quà biến mất sau cánh cửa, hắn nhắm mắt hồi lâu mới thấy nhẹ nhõm trở lại. Đường Mạch nhìn về phía cô gái trẻ, đối phương gật gật đầu với hắn. Hai người lại nhỏ giọng trao đổi một phen, Đường Mạch thấp giọng nói: “Quả nhiên là vậy sao. . . . . .” Ninh Tranh nắm chặt bàn tay. Cô gái trẻ: “Lần thứ ba tốt nhất nên xác định lại một chút.” Đường Mạch: “Ừ.” Lần này cô gái lại đi về phía Ninh Tranh, không dừng lại bước chân. Nhưng khi cô ta đi quá về phía sau, lại quay đầu lại: “Ngươi vẫn không muốn hợp tác sao?” Ninh Tranh trầm mặc hồi lâu, quay đầu nhìn Đường Mạch. Lấy thế cục trước mắt, nếu Ninh Tranh muốn hợp tác, liền nghĩa là gã sẽ phải tạm thời buông bỏ thù oán trước đó với Đường Mạch. Nếu đổi làm Bạch Nhược Dao, anh ta có thể nghiêm túc bắt tay hợp tác, sau đó bán đứng Đường Mạch ngay tại cửa đầu tiên. Nhưng Ninh Tranh không thể làm thế, gã vẫn còn lương tâm, sẽ không báo thù với Đường Mạch. Gã cũng không muốn chỉ vì một trò chơi đơn giản không có nguy hiểm về tính mạng mà bắt tay giảng hòa với Đường Mạch, chuyện gã muốn làm còn rất nhiều. Ninh Tranh bình tĩnh nói: “Không cần.” Cô gái trẻ: “Thật sự không cần sao?” Ninh Tranh liền cảnh giác: “Ngươi muốn ám chỉ cái gì?” Cô gái nở nụ cười: “Không có gì. Chẳng qua Ông già Noel là một trong những BOSS mạnh nhất của thế giới Hắc tháp, trong trò chơi của ông ta vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.” Ninh Tranh đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên mặt đất lại bắt đầu rung động nhè nhẹ. Đường Mạch: “Đến rồi.” Bốn người lập tức nhanh chóng tiến đến bên cửa sổ. Đường Mạch cùng Phó Văn Thanh đứng một bên, cô gái trẻ cùng Ninh Tranh đứng một bên, bọn họ đều theo một cái cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Lúc này, tốc độ xuất hiện của khách hàng hư cấu nhanh hơn, lúc bọn họ tiến vào cửa hàng, tốc độ lấy hàng cũng nhanh hơn. Giống như bị người ta ấn nút tăng tốc, những người ánh sáng tụ vào một chỗ, ngay cả phân rõ xem có bao nhiêu người cũng cực kỳ khó khăn. Phó Văn Thanh rất nhanh lại cảm thấy mắt bỏng rát, thật vất vả mới trải qua được năm phút này, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Hắc tháp vang lên—– “Một phút nữa, mời tất cả khách hàng dự bị lựa chọn tiến vào cửa hàng chính xác.” “Xin chú ý, tiến vào cửa hàng chính xác là phương thức duy nhất để chuyển hóa thành khách hàng chính thức.” Phó Văn Thanh mơ hồ nói: “Nếu không thể chuyển thành khách hàng chính thức thì sao?” Giống như nghe được câu hỏi của cậu nhóc, Hắc tháp cực kỳ tốt bụng mà trả lời: “Phó bản thất bại, người chơi lập tức rời khỏi Phố buôn bán kỳ thú của Ông già Noel.” ——Hóa ra sẽ không chết? Những lời này đồng thời vang lên trong đầu bốn người. Khi Hắc tháp vừa nói xong, tại cửa ra vào của căn phòng bánh kẹo bỗng nhiên xuất hiện hai điểm sáng màu đỏ. Hai điểm sáng lại biến mất, xuất hiện trước mắt mọi người là hai cái đĩa quay nhỏ làm từ kẹo mạch nha. Đĩa quay phía trên được chia làm hai phần, bên trái viết “Trái”, bên phải viết “Phải”. Đĩa quay phía dưới lại chia làm bốn phần, dùng nhựa đường vẽ ra bốn hình thù: một cây kẹo que, một cái bánh quy, một cái bánh ngọt cùng một hộp quà. Di chuyển đĩa quay, có thể khiến cho mũi tên chỉ vào khối mình muốn. Phó Văn Thanh: “Hai cái đĩa quay này là để chúng ta lựa chọn một trong tám cửa hàng, tiến vào đó.” Đĩa quay thứ nhất chia tám cửa hàng thành hai phía, đĩa quay thứ hai là để người chơi chọn lựa cửa hàng cụ thể. Thời gian cấp bách, Phó Văn Thanh căng thẳng nhìn về phía Đường Mạch. Trong lòng cậu đã có đáp án, nhưng lại không dám xác định. Cô gái trẻ đã sớm nói qua sẽ giúp Phó Văn Thanh thông quan, cho nên Đường Mạch đương nhiên phải đi tới, sau đó nắm lấy tay cậu nhóc, giúp cậu chuyển động hai cái đĩa quay. Sau khi làm xong, đĩa quay xoay về như ban đầu. Trên cánh cửa của căn phòng bánh kẹo hiện lên một quầng sáng, một hàng chữ hiện lên trên cửa—– “Mời tất cả khách hàng dự bị lựa chọn cửa hàng cụ thể mình muốn tiến vào. Lựa chọn xong, cửa chính sẽ mở.” Kế tiếp là đến lượt Đường Mạch cùng cô gái trẻ kia. Hai người rõ ràng có quan hệ hợp tác, nhưng không trao đổi với nhau, mà đều tự đứng che khuất tầm mắt, chuyển động đĩa quay. Cuối cùng chỉ còn Ninh Tranh. Ninh Tranh đứng tại chỗ lẳng lặng nhìn cánh cửa được làm từ kẹo đường của căn phòng cùng ba người đang đứng bên cạnh. Gã nâng chân bước đến, trấn định vươn tay, sờ lên đĩa quay thứ nhất. Ngay khi gã chuẩn bị xoay, một giọng nữ đã vang lên: “Bên trái.” Đường Mạch kinh ngạc nhìn về phía cô gái trẻ. Ninh Tranh cũng cực kỳ kinh ngạc, gã dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô gái này. Qua hồi lâu, gã chậm rãi nói: “Chúng ta quen nhau sao?” Cô gái đồ đen cười cười: “Không, nhưng ta đã nghe qua tên của ngươi. Người Trung Quốc người đứng trên bảng xếp hạng thời gian không nhiều lắm, ngươi rất lợi hại.” Ninh Tranh: “Vậy tại sao ngươi phải giúp ta?” “Ngươi là hồi quy giả.” Đường Mạch cả kinh, hắn ý thức được một việc. Ninh Tranh cướp lời: “Ngươi cũng là hồi quy giả?!” “Ta đâu có nói ta là hồi quy giả?” Cô gái trẻ nhướng mày, cười nói: “Ngươi bởi vì là hồi quy giả nên mới có địch ý lớn như vậy với người địa cầu sao? Có lẽ không cần phải thế đâu. . . . . .Chúng ta đều là con người, cần gì phải phân chia như thế. Hơn nữa. . . . . .Có lẽ ta đã không giúp ngươi đâu.” Ninh Tranh nheo mắt lại, gã lạnh lùng buông xuống một câu “Ta cũng đã đoán là bên trái rồi”, tiếp theo nhanh chóng chuyển động đĩa quay. Sau khi gã lựa chọn, cánh cửa của căn phòng bánh kẹo tỏa ra một mùi hương ngọt ngào mê người. Giữa mùi hương nồng đậm ấy, giọng nói lạnh như băng của Hắc tháp vang lên: “Đã hết một phút. Mười chín vị khách hàng dự bị thành công chuyển hóa thành chính thức, mười hai vị khách hàng dự bị thất bại. Ông già Noel cho rằng chỉ có những đứa trẻ hư hỏng không thật thà mới không biết ngài ấy đã mở một cửa hàng kẹo, đó là cửa hàng kẹo nổi tiếng nhất Vương quốc dưới lòng đất. Những đứa nhỏ hư hỏng nhất định phải nhận được hình phạt xứng đáng, tuần lộc của Ông già Noel cười tủm tỉm vươn chân.” Lời nói vừa dứt, cửa chính của căn phòng mở ra. “A a a a!!!” Khi cửa chính vừa mở ra, hơn mười tiếng kêu la thảm thiết chói tai vang lên bên tai mọi người. Đến khi Đường Mạch thấy được cảnh tượng trước mắt, chỉ thấy mười một con tuần lộc to lớn vạm vỡ vươn chân, dùng sức đá vào mông của mười một người chơi đang nằm lăn dưới đất. Những người chơi này đau khổ kêu lên, bị tuần lộc đá đít vào cửa ánh sáng, biến mất trên đường của phố buôn bán. (Bản raw để mười một người nên mình giữ nguyên) Bốn người Đường Mạch lập tức quay đầu, cuối cùng cũng thấy rõ vị trí mình đang đứng. Đây là một cái ngã tư hẹp dài, đầu nó có một cánh cửa được gắn đèn neon năm màu, mặt trên là một hàng chữ to vô cùng sặc sỡ —- 『Phố Buôn Bán Kỳ Thú của Ông già Noel 』 Giữa ngã tư, tám cánh cửa ánh sáng dần dần biến mất trong không khí, biến mất cùng chúng nó chính là bảy cửa hàng giả kia. Vừa rồi đứng trong phòng, Đường Mạch cũng không nhận thấy được hóa ra cửa hàng kẹo của ông già Noel lại lớn như vậy. Nó giống như một tòa cung điện sừng sững đứng bên đường, một cây kẹo que khổng lồ gắn trên bảng hiệu của cửa hàng. Mà ở giữa đường là tám căn phòng bánh kẹo nho nhỏ khác. So với cửa hàng kẹo của ông già Noel, tám căn phòng kia không khác nào đồ chơi. Có thể vừa rồi tất cả người chơi đều được đưa đến trong những căn phòng này. Bọn họ nghĩ mình được tách ra riêng để tham gia một trò chơi, thực tế là tất cả mọi người đều chơi cùng một trò chơi. Bọn họ cũng đều nhìn thấy một đám người ánh sáng, cuối cùng có mười hai người không chọn được cửa hàng chính xác, chỉ còn mười chín người tiếp tục trò chơi. Đường Mạch tìm một chút trong đám người, phát hiện Trần San San cùng Phó Văn Đoạt. Phó Văn Thanh cực kỳ khôn khéo, không thấy Phó Văn Đoạt liếc mắt nhìn mình thì ngay lập tức chạy đến chỗ Trần San San. Sau khi hai đứa trẻ tụ họp, những người chơi khác đều kinh ngạc liếc mắt qua, cũng không coi trọng hai đứa. Phó Văn Đoạt tìm được Đường Mạch, cất bước đi về phía hắn. Sau khi đi đến bên người Đường Mạch, anh phát hiện Ninh Tranh cùng một cô gái mặc đồ đen có cảm giác tồn tại rất mạnh. Bước chân Phó Văn Đoạt dừng một chút, ánh mắt xẹt qua Ninh Tranh, cuối cùng dừng trên người cô gái kia. Trước mắt sau khi mọi người rời khỏi căn phòng bánh kẹo, dị năng vẫn bị hạn chế, tất cả đạo cụ đã biến mất, một loại cảm giác áp bức không thể coi thường nháy mắt áp xuống đỉnh đầu. Đường Mạch đứng bên cạnh Phó Văn Đoạt, cũng soi kỹ cô gái mặc đồ đen này. Trong đám người, phần lớn người chơi đều quan sát ba người chơi nổi tiếng là Phó Văn Đoạt, Đường Mạch cùng Ninh Tranh, chỉ có Bạch Nhược Dao trừng mắt nhìn cô gái mặc đồ đen kia. Dần dần, độ cong khóe miệng của anh ta ngày càng lớn, anh ta cười hì hì, tiếng cười càng lúc càng to, khiến những người xung quanh phải quay sang nhìn, nhưng anh ta vẫn như trước không coi ai ra gì mà cười to. Sau khi Phó Văn Đoạt nhìn cô gái mặc đồ đen một lúc lâu, anh hỏi: “Xưng hô như thế nào?” Cô gái trẻ không trả lời, mà nói ra một cái tên: “Phó Văn Đoạt?” Tiếp đó cô ta nhìn mọi người đang đứng trên đường, tầm mắt khi liếc đến Bạch Nhược Dao thì dừng lại. Cô ta cười: “Đường Mạch, Phó Văn Đoạt, Ninh Tranh. . . . . .Trò chơi này đúng thật là khiến người ta vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Đường Mạch, ta phát hiện người kia dùng ánh mắt rất thú vị nhìn ngươi, các ngươi quen nhau sao?” Đường Mạch nhìn theo hướng ngón tay của cô ta chỉ. Bạch Nhược Dao vẫy vẫy tay với hắn, làm khẩu hình miệng “Đường Đường”. Đường Mạch lạnh lùng nói: “Không quen.” Cô gái trẻ mặc đồ đen nói: “Hay là chúng ta đánh cược đi, nếu ngươi đoán được ta là ai, ta sẽ nói cho ngươi thân phận của hắn. Vừa lúc ta cũng có chút chán ghét hắn. Người ta ghét không nhiều lắm đâu, từ khi sinh ra tới giờ gặp được kẻ đáng ghét như vậy cũng thật là khó. Quan hệ của các ngươi với hắn nhìn qua không thể nào tốt được, nhưng cách đối phó với hắn cũng không tồi. Nhưng nếu ngươi không đoán được, ngươi sẽ phải đưa ta đạo cụ quan trọng nhất của mình.” Đường Mạch: “Ngươi chắc chắn muốn cược sao?” Cô gái trẻ: “Ngươi không muốn sao? Cũng được, ta không thích miễn cưỡng người khác. . . . . .” “Không, ta sẽ cược với ngươi.” Giọng nói của hắc y nữ nhân khựng lại, cô ta nhìn Đường Mạch một cách đầy hứng thú. Cô ta chưa bao giờ dùng ánh mắt chăm chú như vậy nhìn Đường Mạch, hoặc là nói trước khi Phó Văn Đoạt xuất hiện, Đường Mạch vốn tưởng rằng cô gái này có hứng thú với cả hắn và Ninh Tranh, mà cô ta cũng chưa từng che giấu sự hứng thú đó. Nhưng sau khi Phó Văn Đoạt xuất hiện, một ngọn lửa hiếu chiến chậm rãi bùng lên trong mắt cô gái này, căn bản là không thể giấu đi sự phấn khích trong đôi mắt cô ta. Nhưng bọn họ cũng không quen biết nhau. Bây giờ, cô ta đang dùng ánh mắt cực kỳ chăm chú nhìn Đường Mạch. Hắc y nữ nhân cười: “Ngươi khỏi cần cân nhắc hay suy xét, ta có thể nhận ra đạo cụ ngươi đưa ta có phải quan trọng nhất với ngươi hay không.” “Khi nhóm khách hàng hư cấu đầu tiên xuất hiện, ở một cái tình huống không rõ ràng mà vẫn có thể xác định được sáu mươi bảy người ánh sáng. Lúc đợt khách hàng thứ hai và thứ ba đến, còn có thể cực kỳ thoải mái mà quan sát cùng ghi nhớ những người ánh sáng đặc thù đang tiến vào bốn cửa hàng, không một chút tốn sức nào.” Cách đó không xa, Phó tiểu đệ đang nghe phương thức chính xác để thông quan trò chơi từ miệng Trần San San. Cậu nhóc kêu lên ngạc nhiên: “Phải nhớ kỹ bộ dáng của một trăm người ánh sáng giống nhau như đúc đã tiến vào mỗi cửa hàng? Toàn bộ nhớ kỹ?!” Trần San San sửa lại: “Bọn họ không hẳn là giống nhau như đúc, có những điểm khác biệt. Trẻ con và người lớn đều có.” “Nhưng vậy thì cũng quá kinh khủng đi, một trăm người đó, trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ lại còn có bộ dạng không thể. . . . . .Không thể phân biệt như thế.” Phó tiểu đệ tìm ra một từ ngữ thích hợp để hình dung. Trần San San phát hiện hai người Đường Mạch đang giằng co với một cô gái mặc đồ đen, cô bé vừa quan sát tình huống bên đó, vừa nói: “Lần thứ hai và thứ ba sẽ không như vậy nữa. Chỉ cần quan sát những đứa trẻ đi vào các cửa hàng. Ông già Noel thích những đứa trẻ thật thà, những đứa trẻ đó cũng thích nhất là ông già Noel. Đợt khách hàng dâng đến đầu tiên, chỉ cần phát hiện tất cả trẻ con đều chạy vào cửa hàng kẹo là đã có thể mơ hồ định ra mục tiêu rồi. Kế tiếp chỉ cần kiểm chứng đáp án của mình, là có thể thông quan.” Cô bé nói một cách cực kỳ thoải mái, nhưng giữa tất cả người chơi, chỉ sợ mỗi cô bé mới có tư cách nói như vậy. Bởi đại não đã bị ảnh hưởng bởi dị năng Siêu tư duy, lần đầu tiên những khách hàng hư cấu xuất hiện, Trần San San đã biết đáp án, thậm chí còn không cần kiểm tra lại, bởi vì não bộ của cô bé có thể đồng thời khống chế sự vận hành và tính toán. Ngay cả Đường Mạch cùng hắc y nữ nhân cũng phải đến đợt hai mới xác định được đáp án. Trần San San hỏi: “Tiểu Thanh, cô gái kia là ai, vừa rồi cô ta cùng phòng với bọn em sao?” Phó Văn Thanh gật gật đầu: “Cô ta tên Mạc Tuyết, là một cô gái rất kỳ quái. Chị San San vừa rồi chị cũng nói, bình thường thì trò chơi này ít nhất phải có hai người hợp tác thì mới thông quan được. Chị không biết đâu, anh Đường Mạch thế mà không chọn hợp tác cùng em, ngược lại đi chọn cô gái kia. Cô gái đó cũng thật cổ quái, hình như là người Quảng Đông, còn giúp cái tên Ninh Tranh kia thông quan nữa. Ninh Tranh cũng không nhận lấy ân huệ của cô ta.” Trần San San mở to hai mắt, quay đầu nói: “Từ từ, em nói cô ta là người Quảng Đông?” Phó Văn Thanh gãi gãi đầu: “Đúng rồi, lúc trong phòng cô ta có nói một câu bằng tiếng Quảng Đông, hình như đúng là tiếng Quảng Đông đó.” Trần San San kinh ngạc nhìn hắc y nữ nhân đứng cách đó không xa: “Chẳng lẽ cô ta là. . . . . .” Cùng lúc đó, Đường Mạch yên lặng nhìn cô gái kia, bình tĩnh nói ra ba chữ. “Mộ Hồi Tuyết.” Đồng tử của Mộ Hồi Tuyết co rụt lại, tiếp theo cong môi cười. Tay cô ta đặt lên roi da bên hông, giây tiếp theo, cô ta đột nhiên rút nó ra, vung mạnh về phía Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt nghiêng người tránh đi một roi này, đồng thời vươn tay bắt lấy thân roi. Nhưng khi tay anh vừa chạm tới nó, cả sợi roi dài bỗng phừng lên thành một ngọn lửa nóng rực. Phó Văn Đoạt hơi nhíu mày, thả roi da ra. Sợi roi trở lại trong tay Mộ Hồi Tuyết, lại biến trở về nguyên dạng. Mộ Hồi Tuyết không để anh có thời gian phản ứng, cô ta khẽ quát một tiếng, quật một roi xuống mặt đất, mượn lực nhảy lên không trung. Dây roi da nhanh nhẹn tạo ra một cái khe nứt trên mặt đất, rồi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bay về phía Phó Văn Đoạt. Đường Mạch không chút suy nghĩ, rất nhanh niệm chú ngữ rồi mở ra cây dù nhỏ che trước mặt Phó Văn Đoạt. Nhưng khi hắn vừa mới giơ tán dù lên, một cơn rùng mình lạnh lẽo truyền từ lòng bàn chân hắn lên đến đầu làm hắn ý thức được, tán của cây dù nhỏ có thể bị cái roi da kia xuyên thủng! Phó Văn Đoạt gạt tán dù của hắn sang một bên, tay phải vung một cái biến thành vũ khí màu đen, chặn lại roi da. Hai thứ va chạm với nhau, tạo nên âm thanh kim loại ken két. Mộ Hồi Tuyết hưng phấn, cô ta nhìn tay phải biến thành vũ khí của Phó Văn Đoạt: “Đây là dị năng của ngươi hả? Đến tiếp đi!” Ai cũng không biết tại sao nữ nhân này lại đột nhiên nổi điên, nhưng mọi người đều thấy được, trận đấu giữa Phó Văn Đoạt và cô ta không phải là thứ mà một người bình thường có thể chen vào. Người chơi khác nhìn thấy một màn này đều tránh đi, chỉ có Bạch Nhược Dao hai mắt sáng ngời. Phó Văn Đoạt cùng Mộ Hồi Tuyết cũng không phải là đơn đả độc đấu mà còn có Đường Mạch liên tục ra tay ngăn cản. Bạch Nhược Dao tìm một cơ hội, bắt được giây phút Đường Mạch lộ sơ hở. “Hì hì, để tôi phát hiện rồi, Đường Đường.” Song đao màu bạc lóe lên ánh sáng trắng, dao con bướm sắc nhọn như lưỡi hái tử thần, phá gió phóng tới. Đường Mạch đang chiến đấu với Mộ Hồi Tuyết lại còn phải phân tâm ra để đối phó với Bạch Nhược Dao, sắc mặt hắn trầm xuống, khó khăn chặn lại đòn đánh. Ai ngờ roi da màu đỏ từ trên không trung thay đổi phương hướng, vèo vèo hai tiếng quấn lấy cổ tay của Bạch Nhược Dao, trói chặt hai tay anh ta. Bạch Nhược Dao cả kinh, trên khuôn mặt búp bê lần đầu mất đi vẻ tươi cười. Mộ Hồi Tuyết nắm chặt roi, đem tên thanh niên mặt baby này kéo đến bên người, cười cười đá vào chân anh ta. “Dao may mắn đứng đầu bảng xếp hạng những người bị ghét nhiều nhất, hôm nay ngươi có vẻ không được hên cho lắm nhỉ, không phải ta là người đầu tiên tóm được ngươi đấy chứ?” Cổ tay Bạch Nhược Dao vừa động, liền thoát khỏi cái roi da này. Phó Văn Đoạt trực tiếp lấy ra đạo cụ, dùng dây thừng luật nhân quả trói chặt anh ta. Bạch Nhược Dao: “. . . . . ..” Mẹ nó, ba người các ngươi không phải vừa đánh nhau sao! Đường Mạch liếc mắt nhìn anh ta: “Trong lòng anh đang chửi bọn tôi chứ gì.” Bạch Nhược Dao: “. . . . . .” Mộ Hồi Tuyết: “Nhiều năm như vậy mà không ai bắt ngươi, cũng nhờ cái biệt danh Dao may mắn kia đã thu hút ta, khiến ta rất muốn bắt được ngươi. Cho nên diễn một vở kịch lừa ngươi mắc câu, hiệu quả thật không tồi. Ta hình như còn có thiên phú diễn xuất đấy nhỉ.” Bạch Nhược Dao thử cựa quậy, nhưng không thể tránh khỏi đạo cụ của Phó Văn Đoạt. Anh ta thế nhưng cũng không căng thẳng, lại trở nên tươi cười: “Mộ Hồi Tuyết, chúng ta hình như đâu có quen biết.” Mộ Hồi Tuyết: “Không quen không có nghĩa là ngươi không khiến người khác chán ghét nha.” Bạch Nhược Dao rất muốn phản bác những lời này, nhưng anh ta phát hiện mình lại không có ngôn từ nào để chống đỡ. . . . . . .Hình như anh ta quả thật bị rất nhiều rất nhiều rất nhiều người chán ghét. Mộ Hồi Tuyết chính là muốn bắt Bạch Nhược Dao, nhưng theo như lời của Bạch Nhược Dao, giữa bọn họ cũng không có thù sâu oán nặng gì. Cho nên cô ta quay đầu nhìn về phía Đường Mạch: “Làm gì với hắn bây giờ?” Làm gì bây giờ?” Đường Mạch nói không chớp mắt: “Giết.” Bạch Nhược Dao: “. . . . . .” Một lúc sau, thanh niên mặt búp bê ủy khuất chớp chớp mắt: “Đường Đường, sao cậu có thể rời bỏ tôi, chúng ta chính là bạn tốt mà. Cậu cũng đừng có nhất thời xúc động mà làm ra chuyện khiến mình hối hận cả đời như thế , cậu nên cân nhắc thêm một chút, hay là thử tìm người thương lượng một tí đi?” Đường Mạch ý tứ sâu xa “A” một tiếng, nhìn về phía Phó Văn Đoạt, thương lượng một tí: “Anh nói xem?” Phó Văn Đoạt không chút do dự: “Giết.” Bạch Nhược Dao: “. . . . . .” Rất nhanh anh ta đã bất mãn nói: “Ê ê, qua loa như thế rồi cậu thật sự sẽ phải hối hận đấy Đường Đường.” Mộ Hồi Tuyết cười nói: “Xem ra hôm nay không phải ngày may mắn của ngươi rồi.” Ánh mắt Bạch Nhược Dao đảo qua đảo lại giữa ba ngươi trước mặt mình, nhìn về phía Ninh Tranh mặt lạnh đang đứng quan sát sự việc cách đó không xa. Anh ta cong môi đang định mở miệng, lại nghe một bài hát《 MERRY CHRISTMAS》quen thuộc vang lên từ cuối phố buôn bán. Tiếng ca sung sướng ngày càng tiến đến gần, vang vọng khắp khu phố. Ông già Noel cưỡi xe trượt tuyết vừa lái tuần lộc vừa khí phách cười to: “Ha ha ha ha, Merry Christmas!” Ông già Noel rất nhanh đã kéo xe đến trước cửa hàng kẹo, ông ta nhìn thấy mười chín người chơi đứng ngoài cửa, cười nói: “Những đứa nhỏ thân mến của ta, hôm nay các ngươi đến thăm cửa hàng kẹo của ta sao? Những đứa trẻ đi vào nơi này đều phải thật ngoan ngoãn tốt bụng và thật thà, vậy nên các ngươi không được đánh nhau đâu nha.” Ông ta vừa nói xong, thanh âm máy móc của Hắc tháp đã vang lên bên tai mọi người—– “Ding dong! Trong Phố Buôn Bán Kỳ Thú của Ông già Noel, cấm sử dụng dị năng và đạo cụ, cấm tất cả hành vi bạo lực.” Đường Mạch: “. . . . . .” Phó Văn Đoạt: “. . . . . .” Mộ Hồi Tuyết: “. . . . . .” Trong phút chốc, dị năng vừa mới trở lại cơ thể đã nhanh chóng bị phong ấn lại. Đạo cụ dây thừng đang trói trên tay Bạch Nhược Dao cũng vèo vèo bay trở lại túi Phó Văn Đoạt, thanh niên mặt búp bê hơi ngạc nhiên, sau đó anh ta cong môi, nghiêng đầu cười: “Hì hì hì hì, Đường Đường, từ lần đầu tiên gặp nhau tôi đã nói với cậu rồi, biệt danh của tôi là Dao may mắn đó nha.” . . . . . .Anh có chắc là mình không phải con riêng của Hắc tháp không thế!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]