Chương trước
Chương sau
Ánh sáng mặt trời mỏng manh xuyên thấu qua lớp kính cửa sổ màu xanh lam, chiếu vào trong phòng.
Sau khi Đường Mạch nói xong câu đó, giữa hai người có một đoạn trầm mặc ngắn ngủi. Đường Mạch ngửa đầu nhìn Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt cúi đầu nhìn hắn, chậm rãi nheo mắt lại.
“. . . . . .Không quan trọng?”
Đường Mạch hiểu được ý tứ của đối phương, cong môi cười hỏi lại: “Còn quan trọng hơn phần thưởng của Eva sao?”
Bộp!
Phó Văn Đoạt chống tay vào tường, giam thanh niên đang ngồi trên giường vào lòng.
Sự việc trong bảy ngày qua phát sinh rất bất ngờ, Phó Văn Đoạt đã tùy tiện tìm một tòa nhà để dàn xếp cho Đường Mạch. Vị trí hiện tại của bọn họ là một cái phòng ngủ nhỏ của văn phòng, không gian hơi nhỏ một chút, cực kỳ bí mật. Giường chỉ có một mét hai, kề sát vào tường càng thuận tiện cho Phó Văn Đoạt kabedon.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
Lẳng lặng đối diện nhìn nhau một lát, Phó Văn Đoạt bỗng nhiên nói: “Cậu biết sinh nhật của tôi từ khi nào?”
Đường Mạch: “. . . . . .”
Phó Văn Đoạt nhíu mày: “Tháng 12 năm ngoái khi ở trong hang động quái vật của Bà ngoại Sói, cậu nói bí mật của cậu là có thích một người từ rất lâu, sinh nhật của người đó là ngày 9 tháng 9. Cho nên cậu chắc chắn sẽ biết con số may mắn của mình là 9. Nhưng tôi chưa bao giờ tiết lộ thông tin cá nhân trên mạng xã hội, sinh nhật cũng thế.”
Đường Mạch bình tĩnh nhìn anh, vẫn duy trì tư thế bị người kia giam trong lồng ngực, hắn hơi ngả về sau, tựa vào tường rồi thản nhiên nói: “Ai bảo đấy là anh?”
Phó Văn Đoạt hiếm khi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Không phải tôi?”
Đường Mạch nhếch môi: “Cũng chưa nói là không phải anh.”
Phó Văn Đoạt: “. . . . . .”
Đường Mạch: “Anh đang căng thẳng, Phó Văn Đoạt. Bình thường thì anh liếc mắt một cái là có thể phát hiện câu đùa kia của tôi, sẽ không hỏi ra câu vừa rồi. Nên dù sao thì, là anh thích tôi trước nhỉ. . . . . .Ừm, hồi tháng 2 năm ngoái ấy?”
Tháng 2 năm ngoái Hắc tháp vẫn chưa hành động, khi đó Đường Mạch và Victor đã quen nhau nửa năm, hai người thưởng xuyên tổ đội chơi bài trên mạng.
Đường Mạch không thích chơi với bạn bè trên mạng, cũng không thích để lộ thông tin cá nhân lên internet, càng không tham gia những giải đấu bài Brit offline. Victor còn thần bí hơn hắn, mấy năm liên tục đến tuổi còn chưa lộ.
Vì không tham gia những giải đấu offline, trong tháng hai đó có một người trong giới đã tổ chức một giải đấu trực tuyến. Vừa vặn thời gian đó Victor thường xuyên online nên hai người liền báo danh. Nhưng còn chưa tiến tới vòng chung kết. Vào buổi tối trước vòng bán kết một ngày Victor bỗng nhiên online trên QQ nhắn với Đường Mạch, nói rằng ngày mai anh có việc không chơi được.
Đường Mạch cũng không nghĩ nhiều, hắn biết công việc của Victor luôn bận rộn. Hiện tại nghĩ đến, có lẽ khi đó Phó Văn Đoạt có nhiệm vụ đột xuất.
Nhưng lần đó khi Đường Mạch tan làm về nhà, mở QQ ra, khi nhìn thấy tin nhắn đó thì kinh ngạc nhiều hơn là thất vọng.
【 Victor: Ngày mai có việc không chơi được, thật xin lỗi.】
Năm phút sau.
【 Victor: Cuối tuần này tôi đi công tác ở Tô Châu, gặp nhau không?】
Đường Mạch không đồng ý ngay lập tức.
Khi đó hắn có khá nhiều hảo cảm với Victor, nhưng chưa hẳn là thích.
Victor giống như một ly cà phê lạnh vậy, mùi cũng không nồng lắm, hắn rất muốn thử một ngụm, rõ ràng cảm thấy sâu trong sự lạnh lẽo ấy ẩn chứa một tình cảm ấm áp nồng đậm, nhưng hắn vẫn không muốn đánh vỡ thói quen không gặp bạn qua mạng của mình.
Hơn nữa. . . . . .Nhỡ đâu nhìn thấy ánh sáng sẽ chết thì sao?
(Con người khi chết sẽ đi về hướng ánh sáng để đầu thai, ý Đường Mạch ở đây là nhỡ đâu sau khi gặp, Victor lại không giống như mình tưởng tượng thì sao:))))
Cứ do dự vài ngày, rồi khi thấy Victor online trở lại, Đường Mạch vẫn luôn trăn trở rốt cuộc cũng hồi phục: 【 Nếu anh tiện thì được thôi.】
Victor lại trầm mặc hồi lâu, trả lời hắn: 【 Thật xin lỗi, tạm thời đổi lộ trình nên không đi được.】
Đường mạch sửng sốt nửa ngày mới trả lời: 【 Được.】
Loại cảm giác này trở nên cổ quái.
Hắn đã chuẩn bị đủ tâm lý để gặp Victor, đối phương lại một lời từ chối. Đường Mạch không biết mình có cảm giác yêu mến đối với Victor từ khi nào, nhưng chuyện này tuyệt đối là một bước ngoặt lớn. Trước đó cảm giác của hắn đối với Victor dừng lại ở việc độ ăn ý với nhau rất cao, không cần nói cũng có thể phối hợp với nhau. Năng lực mạnh mẽ cùng quyết đoán của Victor hấp dẫn hắn, sức hút rất mạnh, nhưng chưa bằng một hố đen.
Từ đó về sau, hắn càng để ý đối phương hơn, cái loại hảo cảm này cũng dần biến thành chỉ cần Victor đưa ra lời để nghị gặp mặt thì hắn sẽ không bao giờ do dự nữa.
Đường Mạch dựa vào vách tường, mỉm cười phân tích: “Lấy tính cách cùng thân phận của anh, nếu không phải thật sự rất rất muốn, thì sẽ không hẹn gặp mặt cùng một người bạn qua mạng. Cho nên. . . . . .Từ tháng 2 năm trước phải không?”
Thanh niên này thông minh một cách quá đáng.
Nhưng cái loại thông minh cùng nhạy bén này cũng là thứ Phó Văn Đoạt thích nhất. Anh lảng tránh câu hỏi của Đường Mạch, nhắm mắt suy tư hồi lâu rồi mở miệng: “. . . . . .Tháng mười năm kia?”
Thân thể Đường Mạch khựng lại một lát.
Phó Văn Đoạt cong môi, anh biết mình đoán đúng rồi.
Ngày 16 tháng mười, Ma Đường cùng Victor mới quen nhau ba tháng. Bọn họ biết nhau từ một trận bài Brit trên mạng, lúc ấy hai người không phải đồng đội mà là đối thủ, Phó Văn Đoạt là nhà trên (một thuật ngữ trong bàn đánh bài) của Đường Mạch. Rõ ràng là đối thủ, Đường Mạch lại cảm thấy mỗi đòn người chơi này đánh ra đều nhất trí hòa hợp với mình, mỗi một ý tưởng ra bài cùng thói quen đều phù hợp với hắn một cách quỷ dị.
Trận đó Đường Mạch thua, đồng đội của hắn chỉ là một đám bắp cải vô dụng, thua cũng đúng. Sau khi kết thúc Đường Mạch thêm Phó Văn Đoạt làm bạn tốt. Trên nền tàng này, khi muốn kết bạn với ai, hệ thống sẽ giúp người chơi tự động gửi lời chào đến người đó. Trước khi lời chào của Đường Mạch được gửi đi, thanh thông báo của hắn đã sáng lên.
【 Victor: Kỹ năng chơi bài của bạn tốt ghê, kết bạn với tôi nha.】
【 Ma Đường: Kỹ năng chơi bài của bạn tốt ghê, kết bạn với tôi nha. 】
Tốc độ của hai người chỉ hơn kém nhau đúng một giây.
Đường Mạch hơi sửng sốt, theo bản năng đọc lên cái tên này: “Victor. . . . . .”
Sau vài lần nói chuyện thì hai người thêm bạn tốt QQ, tổ đội rồi tận lực bồi bổ kỹ năng đánh bài cho nhau trong vòng nửa năm.
Tháng mười, có một hôm bọn họ ghép cặp với một đôi tình nhân có ID cực kỳ thú vị. Một người tên là “Tương lai có Phương Tràng”, người còn lại là “Ta tên Phương Tràng”.
[Bản gốc tên hai người là “来日方长”/ Lai Nhật Phương Trường(Tràng) : nó là một câu thành ngữ, mang nghĩa ‘tương lai còn nhiều thời gian’, ‘tương lai còn dài’ còn cái còn lại là “我叫方长”/ Ngã khiếu Phương Trường(Tràng): Tôi tên Phương Tràng nên mình để thế kia cho hợp lý]
Hai người này đặt tên khá hài hước, kỹ thuật đánh bài cũng không kém. Bốn người chém giết nhau năm phút, mắt thấy Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt sắp thắng, “Tương lai có Phương Tràng” vội la lên: 【 Hôm nay là sinh nhật bạn gái tôi, hai vị đại ca cho tôi chút mặt mũi đi, bbu.】
Đường mạch lần đầu tiên gặp được tình huống như vậy, hắn đánh con bài sáu điểm.
Victor lại hỏi: 【Bbu có ý tứ gì? 】
【 Tương lai có Phương Tràng: Ball ball you. Hôm nay bọn tôi cực kỳ xui xẻo, toàn đụng phải đại thần thôi, đã thua mười trận liên tiếp rồi. Cho tôi một chút mặt mũi đi mà, bạn gái tôi nói nếu hôm nay không thắng một trận thì sẽ không đi ngủ.】
(Ball ball you: từ ball/bóng trong đây tiếng Trung là “球”, phiên âm là qiú, đồng âm với qiú (求)- có nghĩa là cầu xin. Nên từ bbu ở đây có thể hiểu là “Xin bạn đấy”
Cảm ơn bạn chimamirenomizu đã giải thích nha <3)
Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt đối với việc chiến thắng cũng không có hứng thú quá lớn, chỉ thích quá trình chơi bài thôi, nên hai người lập tức bỏ dở rồi out ra.
Khi đang nói chuyện phiếm, Đường Mạch bỗng nhiên hỏi một câu: 【 Trời đất bao la, sinh nhật là thứ lớn nhất sao? 】
【 Victor: Khi nào cậu sinh nhật? 】
Đường mạch không nghĩ tới người này sẽ hỏi vậy: 【 Vẫn còn sớm lắm.】hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi: 【 Anh thì sao?】
【 Victor: Cũng coi như còn sớm. 】
Đây là lần duy nhất bọn họ nói tới vấn đề sinh nhật của hai người, chỉ mới quen biết ngắn ngủi, ai cũng không muốn lộ ra sinh nhật của mình. Nhưng từ đó về sau, Đường Mạch đã nhớ kỹ chuyện này. Hắn cẩn thận chú ý tới câu “Cũng coi như còn sớm” kia của Phó Văn Đoạt.
‘Cũng coi như’, từ này rất đặc biệt.
Về sau khi Đường Mạch đoán được sinh nhật của Phó Văn Đoạt rồi, hắn liền hiểu được ý tứ của cái câu “cũng coi như” kia: Sinh nhật anh vừa qua, cho nên mới nói “Cũng coi như còn sớm”.
Muốn biết ai thích ai trước, kỳ thật rất khó nói ra đáp án. Đường Mạch tự biết tim mình đã sớm rung động, có lẽ ở lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã sinh ra một loại cảm tình ‘Người này rất đặc biệt’ đối với Victor. Nhưng mà nếu nói thích, hắn không thể nói rõ thời gian cụ thể. Đổi làm Phó Văn Đoạt, có lẽ cũng như thế.
Nhưng mà. . . . . .
Đường Mạch mặt không cảm xúc: “Anh thích tôi trước.”
Có thời gian làm chứng. Tháng hai năm 2017, lấy tính cách cùng thân phận của Phó Văn Đoạt, nếu không phải người mình thích, sẽ có chuyện anh đi gặp bạn qua mạng sao?
Phó Văn Đoạt lại nói: “Cậu thích tôi trước.”
Cũng có thời gian làm chứng. Tháng mười năm 2016, nếu không có hảo cảm, tại sao Đường Mạch lại chú ý tới sinh nhật của một người bạn trên mạng, lại còn trăm phương nghìn kế đoán ra thời gian cụ thể nhưng lại không nói ra chứ?
Hai người dùng ánh mắt giằng co nhau như hai đứa trẻ tranh bánh bao, Đường Mạch đã lâu không nếm qua bánh bao nên cũng rất muốn tranh nhau với Phó Văn Đoạt. Tựa như đêm đó sau khi Phó Văn Đoạt nói ra câu kia, Đường Mạch đã nhanh chóng hiểu được nam nhân trước mặt này thích mình, nhưng hắn cũng hơi kinh ngạc không biết người này thích mình từ lúc nào. Rốt cuộc người anh thích là Đường Mạch, hay là Ma Đường? Hoặc cũng có thể là cả hai người.
Phó Văn Đoạt rũ mắt, ánh mắt kiên định chăm chú đặt trên mặt Đường Mạch. Đường Mạch cũng không yếu thế, bình tĩnh nhìn anh.
Sau một lúc lâu, từ cầu thang bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Đường Mạch cười nói: “Anh không còn là trẻ con nữa.”
Phó Văn Đoạt thu lại cánh tay đang chống trên tường, không trả lời hắn, nhưng lại dùng ánh mắt để đáp lại: Cậu thì không ấu trĩ chắc?
Đường Mạch thừa nhận, ở phương diện này Ma Đường đúng là có hơn Victor một chút.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Phó Văn Thanh đẩy cửa ra, kinh ngạc nói: “A, anh Đường Mạch tỉnh rồi?”
Trần San San đi vào phòng: “Anh tỉnh rồi à Đường Mạch, thế nào, anh có thấy khó chịu ở đâu không?”
Đường Mạch từ trên giường đứng lên, đi lại vài vòng trong phòng, hoạt động thân thể một chút.
“Không có vẫn đề gì, chỉ là vài ngày nay không ăn cơm nên đói thôi. Phó Văn Đoạt nói anh hôn mê đã bảy ngày, bảy ngày này đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trần San San lấy ra một túi bánh quy đã hút chân không từ trong ba lô: “Rất nhiều chuyện. Phó thiếu tá chưa kể cho anh ạ?”
Cô bé tìm lí do giúp Đường Mạch: “Anh vừa mới tỉnh sao?”
Động tác xé gói bánh của Đường Mạch khựng lại một chút, giây sau, hắn gật đầu thừa nhận.
Phó Văn Thanh: “Anh Đường Mạch, phần thưởng của Eva rốt cuộc là cái gì, anh mau nói cho bọn em đi!”
Đường Mạch ăn hai miếng bánh quy, sau khi nhận thấy cảm giác đói khát trong bụng giảm bớt liền đem bánh thả lại trong gói. Hắn còn thật sự nghiêm túc nhìn Trần San San: “Chuyện này cần San San em phân tích một chút. Đầu tiên. . . . . .Anh thực chất cũng không có nhận được phần thưởng gì.”
Mọi người sửng sốt.
Trần San San nhanh chóng phản ứng lại: “Ừm, loại phần thưởng này khẳng định không phải đạo cụ. Anh bị một quả táo đập trúng đầu, Phó thiếu tá lúc đó đã mang quả táo ấy về, nhưng bọn em kiểm tra đi kiểm tra lại cũng chỉ thấy quả táo đó giống hệt với quả của Ninh Tranh. Nó gọi là ‘Phần thưởng của Eva’, không có tác dụng đặc biệt gì, chỉ là đại biểu cho phần thưởng mà thôi.”
Cô bé tóc ngắn lấy ra một quả táo đỏ từ trong ba lô, đưa cho Đường Mạch, “Có thể nói quả táo này như một biểu tượng, nó đại diện cho ‘phần thưởng của Eva’, nhưng lại không liên quan tới phần thưởng.”
Đường Mạch gật gật đầu: “Ninh Tranh cùng Từ Quân Sinh đều có quả táo này, tất cả hồi quy giả trên thế giới ai cũng có một quả táo màu đỏ. Nhưng nếu không mở ra được, nó cũng chỉ là một quả táo bình thường.”
Trần San San: “Ừm, đúng là như vậy. Cho nên thực chất phần thưởng không hề tồn tại. Khi anh hôn mê, em và Phó thiếu tá đã từng thảo luận qua, bọn em đều cảm thấy. . . . . .Phần thưởng của Eva có lẽ có liên quan tới lúc Hắc tháp bắt đầu kích phát.”
Lời nói vừa dứt, cô bé nhỏ dùng ánh mắt chờ đợi nhìn Đường Mạch.
Nhưng mà cô bé phải thất vọng rồi.
Đường Mạch thở dài: “Đây chính là điều thứ hai anh muốn nói. Anh hôn mê bảy ngày, nhưng ở cảm giác của anh, nó chỉ là một cái chớp mắt. Anh gặp một giấc mơ rất dài mà cũng rất ngắn, sau khi anh tỉnh hoàn toàn không nhớ gì về nó. Chuyện các em thảo luận anh có biết, khi anh hôn mê vẫn có thể nghe thanh âm của các em , vẫn cảm giác được những thứ xung quanh.”
Phó Văn Đoạt đang lãnh đạm ôm tay đứng một bên, bỗng nhiên nghe vậy, lông mi anh hơi co lại, nhìn thấy Đường Mạch liếc mắt một cái về phía tay của mình.
Phó Văn Đoạt: “. . . . . .”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.