Tên chương : 我不是金斧头之玻璃斧头~ Editor : Mia Tiếng gió sàn sạt xuyên qua những tầng nhà cao, thổi đất trống hai bên lắc lư rung động. Đường Mạch thân thể cứng đờ, cậu thong thả xoay người, nhìn về phía nam nhân đứng bất động kia. Phó Văn Đoạt mỉm cười nhìn cậu, khóe miệng hơi hơi cong lên. Hai người xa xa mà nhìn đối phương, không ai nói chuyện. Bỗng nhiên : "Ma Đường." Giọng nam trầm thấp làm tim Đường Mạch đột nhiên run lên, cậu nâng mắt, nhìn nam nhân cao lớn này. Giây tiếp theo, cậu giống như ý thức được điều gì, hai mắt hơi hơi trợn to, một cảm xúc nổ tung dưới đáy lòng. Trước mắt cậu hiện lên vô số hình ảnh, lần đầu tiên gặp mặt ở bãi đỗ xe ngầm Thượng Hải, lần đầu tiên cùng nhau tiến vào phó bản, mở ra trò chơi công tháp, rồi tổ đội cho đến bây giờ ....... Từ từ đã, có phải còn sớm hơn hay không ? Đường Mạch cả kinh, đột nhiên kinh ngạc nhìn Phó Văn Đoạt. Là lần trò chơi đánh chuột đất của Bà Ngoại Sói đó, hai người lần đầu tiên nói chuyện thông qua trứng gà tây Mạch Mạch. Hay là nói ...... Rốt cuộc là khi nào ? Phó Văn Đoạt yên lặng nhìn Đường Mạch, nhìn biểu tình kinh ngạc lại suy tư của người trẻ tuổi tóc đen này, khóe miệng Phó Văn Đoạt nhấp nhấp. Thân thể anh giật mình, muốn tiến về phía trước, chỉ là vẫn mãi không tiến được, cũng không tự chủ được mà thu hồi động tác. Anh thế mà lại có lúc không biết phải làm thế nào. Đường Mạch nhắm hai mắt, lông mày thật dài suy tư. Thật lâu sau, cậu nhẹ nhàng bật cười. Khi mở mắt nhìn Phó Văn Đoạt lần nữa, ánh mắt Đường Mạch bằng phẳng, thần sắc bình tĩnh. Cậu nghe được chính mình cười hỏi lại : "Không phải bán thân thì là cái gì ?" Muốn đoạt được dị năng của Phó Văn Đoạt, biết được ý nghĩa của câu ghi chú kia, cần phải lên giường. Nhưng nếu lên giường không phải vì đoạt được dị năng.... Vậy thì là vì cái gì. Đường Mạch gắt gao nhìn chằm chằm Phó Văn Đoạt. Vấn đề này làm cho Phó Văn Đoạt nháy mắt bình tĩnh lại, anh trong nhất thời không thể trả lời lại. Ánh trăng ôn nhu bao phủ trên người Đường Mạch, người thanh niên cao gầy này mặc một kiên áo thun trắng hơi mỏng, cười nhìn anh. Cặp mắt kia phảng phất như nhìn thấu anh, chỉ cần anh mở miệng, Đường Mạch có thể từ trong đó tìm thấy manh mối, phát hiện ra điều gì đó. ...... Cậu ấy đang tìm kiếm điều gì ? Trong đầu Phó Văn Đoạt đột nhiên hiện lên những lời này. Sự ăn ý mạnh mẽ đối với người này tựa như hiểu biết tận vào trong xương trong máu, Phó Văn Đoạt nháy mắt thay đổi góc độ suy nghĩ của Đường Mạch, suy nghĩ vấn đề Đường Mạch đang suy nghĩ. Như có như không mà vuốt ve tư duy của người này, mỗi một lần rung cảm linh hồn đều vô cùng quen thuộc, mỗi một cái hô hấp đều hiểu ra ý đồ của đối phương. Sau đó đột nhiên, Phó Văn Đoạt sửng sốt. Đôi mắt đen nhánh chậm rãi mở to, trong gió đêm lạnh lẽo, âm thanh Phó Văn Đoạt mang theo ý cười. Anh hỏi : "Đúng vậy, không phải bán thân .... Thì là vì cái gì ?" Sáng sớm ngày hôm sau, Trần San San mang Jacks vẻ mặt ngơ ngác đến trước mặt Đường Mạch, thần sắc bình tĩnh mở miệng : "Anh Đường Mạch, một chút nữa chúng ta phải đi tới Thiên Tuyển, ở đó Jacks với chúng ta sẽ đường ai nấy đi. Anh thử một chút xem, có thể đoạt được dị năng của Jacks hay không, dị năng của anh ấy là loại nhình cường hóa thân thể, sức mạnh, tốc độ, năng lực phản ứng đều tăng lên rất nhiều." Jacks cũng không suy nghĩ nhiều, ngày hôm qua anh đã biết được dị năng của Đường Mạch. Anh và Đường Mạch là bạn bè, sau khi Đường Mạch phục chế dị năng của anh, cũng sẽ không có bất kì ảnh hưởng gì đối với anh, cho nên anh thật ra không sao cả. "Đúng vậy, Đường Mạch, cậu thử xem đi. Dị năng của tôi không mạnh như Phó thiếu tá, cũng không cường đại như San San, nhưng cũng khá mạnh ở Attack hay Thượng Hải." Đường Mạch và Phó Văn Đoạt tập luyện ở nhà nhỏ bên ngoài cả một đêm, không có trở về. Giờ phút này hai người đứng chung một chỗ, Đường Mạch suy tư nói : "Được rồi, Jacks, anh có đạo cụ gì có thể lấy ra cho tôi xem không ? Nếu là đạo cụ quan trọng muốn bảo mật, anh có thể không cần lấy ra." Ví dụ như đạo cụ hi hữu trứng gà tây Mạch Mạch có thể cứu người chơi ở thời điểm mấu chốt, hẳn là Jacks cũng có thứ muốn giữ lại. "Dị năng của anh tương đối mạnh, tùy tiện lấy một ít đồ vật của anh, tôi không có khả năng phục chế được. Cho nên tôi nghĩ là, tôi cần phải lấy đi đạo cụ nào đó của anh." Jacks gật gật đầu, cầm balo của mình lại đây, đổ toàn bộ đồ vật trong balo ra ngoài. Nhìn đồ vật trên mặt đất, đại hán ngoại quốc cao lớn thô tráng cào cào đầu, cười gượng nói : "Lần này tôi tới Bắc Kinh cũng vội vàng, liền, liền không mang theo thứ gì cả, chỉ mang theo mấy vũ khí tương đối quan trọng, ngược lại, tin tức chỉ dẫn của tôi mang theo mới quan trọng. Chỉ là Đường Mạch, tôi đó giờ đánh nhau đều dựa vào nắm tay, rất ít sử dụng đạo cụ, cho nên đạo cụ của tôi không có nhiều." Đường Mạch : "..........." Phó Văn Đoạt : "..........." Trần San San : "............" Đâu phải chỉ có không có nhiều, trong đống này căn bản chỉ có hai cái còn sử dụng được đi !!! So sánh đối với người chơi bình thường, đạo cụ của Jacks cũng đã rất ít, càng không cần so với Đường Mạch. Ai có thể nghĩ rằng một người chơi cao cấp đã thông qua Hắc tháp tầng thứ hai, sắp khiêu chiến Hắc tháp tầng thứ ba, trên người chỉ có đúng hai cái đạo cụ ! Đường Mạch từ trên mặt đất cầm lấy một cây rìu nhỏ màu vàng. Đay là một cây rìu vàng nhìn qua mười phần quý trọng, nhưng sau khi cầm trong tay Đường Mạch mới phát hiện, thứ này tựa hồ không phải làm từ vàng. Cậu ước lượng một chút, cảm nhận một trên bề mặt, kinh ngạc nhìn về phía Jacks : "làm từ pha lê ?" Jacks gật gật đầu. Đường Mạch gõ hai cái lên cán rìu, từng hàng chữ trên rìu nhỏ hiện ra. Đạo cụ : Rìu pha lê ta mới không phải là rìu vàng
Người sở hửu : Jacks
Phẩm chất : Rác rưởi
Cấp bậc : 2 Lực công kích : Cực mạnh / Cực yếu
Công năng : Một cây rìu pha lê nạm vàng nhìn qua cực kì quý trọng nhưng thực tế cực kì keo kiệt. Nhìn qua giống như nó vốn dĩ không chém được bất cứ thứ kì, chỉ biết nó có thể bị bất cứ thứ gì chém đứt. Nhưng khi đối mặt với một ít đồ vật nhìn qua không có khả năng chém đứt được, nó có thể phát huy tác dụng không tưởng tượng được. Theo tác dụng của luật nhân quả, không thể chém đứt được đồ vật trên lý luận có thể chém đứt, có thể chém đứt được đồ vật trên lý luận không thể chém đứt.
Hạn chế : Phát huy cực kì không ổn định, có khi đối mặt với đồ vật trên lý luận không thể chém đứt, cũng không thể chém đứt đồ vật này; sau mười lần liên tục không thể chém đứt được đồ vật, rìu sẽ tự động vỡ nát.
Ghi chú : ha ha ha ha, không nghĩ tới phải không ! Hà Thần lộ ra nụ cười thiếu đạo đức. So với cây rìu kì quái này, một đạo cụ khác của Jacks bình thường hơn rất nhiều, là năm cái phi tiêu lông chim. Lông chim màu trắng nghiêng nghiêng cắm trên phi tiêu, Trần San San xem xét công năng của năm phi tiêu này. Đạo cụ : Phi tiêu của Pheidippides
Người sở hữu : Jacks
Phẩm chất : Hoàn mỹ
Cấp bậc : 3
Lực công kích : Mạnh
Công năng : đối tượng bị phi tiêu bắn trúng sẽ không nhịn được bắt đầu chạy nhanh, cần phải chạy 40,2 km mới có thể dừng lại.
Hạn chế : Chỉ hạn chế trạng thái chạy nhanh, không hạn chế đường chạy của đối tượng.
Ghi chú : Xuất phẩm của ngài Schrodinger vĩ đại, cùng với giày múa màu đỏ Mũ Đỏ Nhỏ được ưa chuộng nhất có hiệu quả giống nhau. Sau khi mọi người xem xét thuộc tính hai đạo cụ, đều lâm vào trầm tư. Đường Mạch kì quái mà nhìn Jacks một cái, Jacks không rõ nguyên do. Đạo cụ của Jacks xác thực là thiếu thốn đến đáng thương, trừ bỏ vận may đạo cụ của của anh trời sinh không có, luôn không lấy được đạo cụ tốt, còn có một nguyên nhân, chính là bản thân anh không thích ỷ lại vào đạo cụ. Jacks tin tưởng nắm tay của chính mình, anh đánh nhau trước giờ đều là vật lộn đơn thuần, một ít đạo cụ không quan trọng anh đều sẽ giao cho Lạc Phong Thành, bảo quản trong tổ chức. Đường Mạch : "Hai đạo cụ này là Lạc Phong Thành không chịu thu, muốn chính anh sử dụng ?" Jacks kinh ngạc nói : "Đường, cậu làm sao biết vậy, chẳng lẽ tiến sĩ Lạc ngay cả điều này cũng nói cho cậu ?" Lạc Phong Thành đương nhiên không nói loại sự tình này cho Đường Mạch, nhưng bọn họ tự đoán được. Trần San San trầm tư nói : "hai đạo cụ này nhìn qua đều có điểm kì lạ, nhưng một khi phát huy tốt, sẽ tạo ra hiệu quả không tưởng tượng được. Đặc biệt là đạo cụ đầu tiên, mỗi đạo cụ theo luật nhân quả đều có tác dụng nghịch thiên, không chịu bất cứ thứ gì khống chế, ngay cả Hắc tháp cũng không thể thay đôi luật nhân quả." Jacks : "không có, em suy nghĩ nhiều rồi, đây là cái rìu cùi bắp. Anh lấy nó chém đồ vật bốn lần, cái gì cũng không chém được." Đường Mạch lần đầu tiên lộ ra biểu tình đơ ra : "Anh nói anh từng dùng nó chém bốn lần ?" Jacks : "Đúng vậy, trò chơi Hắc tháp tầng thứ hai của tôi là một cái rừng rậm lớn đặc biệt nhiều cây, tôi vốn dĩ đi không nổi, định lấy rìu chặt cây ...... A, sao các cậu lại nhìn tôi như vậy, có cái gì không đúng sao ?" Mọi người : ........" Lạc Phong Thành không nên quăng cái đạo cụ này cho anh !!! Đường Mạch nghiêm túc nói : "Jacks tôi muốn nói cho anh biết là, hiện tại tôi muốn lấy đi đạo cụ của anh. Tôi có lẽ muốn lấy đi cái rìu phẩm chất rác rưởi này hơn, tôi đoán nếu lấy nó, khả năng đoạt được dị năng của anh lớn hơn." Đường Mạch nhìn về phía Trần San San, Trần San San hướng cậu tán đồng gật đầu. Jacks : "Được nha, cậu lấy nó đi, tôi tặng nó cho cậu." Đường Mạch chuẩn bị nói cho Jacks biết cái rìu này thực ra là một đạo cụ cực kì lợi hại, nếu sử dụng thỏa đáng, không thua gì đạo cụ phẩm chất hi hữu. ai ngờ Jacks đột nhiên mở miệng, Đường Mạch sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía rìu. Chỉ thấy dòng chữ vàng trên cây rìu chậm rãi biến hóa. Đạo cụ : Rìu pha lê ta mới không phải là rìu vàng. Người sở hữu : Đường Mạch Đường Mạch : "......." Sau một lúc lâu, "Jacks, đây là một đạo cụ rất quan trọng." Jacks không chút suy nghĩ : "Nhưng nó ở trong tay tôi, căn bản là vô dụng đi." Đường Mạch nhất thời nghẹn lời. Cậu thế mà không thể phản bác được. Jacks nhìn sắc mặt Đường Mạch, kì quái đi hỏi Trần San San chẳng lẽ mình nói sai cái gì. Cô gái nhỏ cũng không biết trả lời như thế nào. Đường Mạch cười cười, lắc đầu, chuẩn bị tìm đạo cụ phẩm chất hoàn mỹ đưa cho Jacks. Cậu còn chưa duỗi tay, chỉ thấy một bàn tay lướt qua trước mặt chính mình, Đường Mạch theo bàn tay thon dài kia nhìn lại, Phó Văn Đoạt đưa một cây đao lớn giao vào trong tay Jacks. Jacks ngơ ngác nhìn anh, Phó Văn Đoạt nhàn nhạt nói : "Dao phay của Râu Xanh, phẩm chất hoàn mỹ. cách dùng rất đơn giản, lấy nó chém người là được, công năng của nó chính là vô cùng sắc bén." Jacks kinh hỉ nói : "Cây đao này quả thực chính là sinh ra vì tôi, cảm ơn cậu, Phó !" Phó Văn Đoạt cúi đầu nhìn Đường Mạch : "Lấy được dị năng của anh ấy không ?" Đường Mạch ngơ ngác nhìn Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt gợi lên khóe môi : "Đường Mạch?" Đường Mạch từ trong không khí lấy ra quyển sổ dị năng, mở ra vừa thấy. Cậu cười nói : "Ừm, lấy được rồi." Chuyện quan trọng nhất đã làm xong, bốn người Đường Mạch xuất phát đi tới căn cứ tổ chức Thiên Tuyển. Dọc theo đường đi, Jacks phi thường hưng phấn cầm đao lớn chém lung tung không ngừng, thử cảm giác. Anh cao hứng cực kì : "Đạo cụ loại này mới là tốt nhất, lần đầu tiên tôi thấy vũ khí nào dùng tốt như vậy." Dao phay tương xứng với Jacks, nhìn có vẻ như còn thực sự không tệ. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi trước, Trần San San và Jacks đi phía sau. Jacks thần kinh chậm chạp còn đang say mê đạo cụ "cực phẩm" mình vừa có được, không cảm thấy điều gì dị thường. Cô gái nhỏ tóc ngắn nhìn hai nam nhân đi phía trước, chậm rãi nheo mắt. Đạo cụ phẩm chất hoàn mỹ Đường Mạch cũng có, còn có không ít. Vũ khí cậu cũng có, có lẽ không phù hợp với Jacks như dao phay này, nhưng tuyệt đối vẫn có thể cho Jacks sử dụng được. Chính là Đường Mạch cầm đi đạo cụ của Jacks, Jacks lại lấy về từ tay Phó Văn Đoạt. Chuyện này cũng không phải không được, đều là đồng đội, xác thật không cần phân chia chi tiết. Nhưng là hai người lúc thực hiện loại hành động này, có chút như lẽ đương nhiên. Trần San San sờ sờ lỗ tai. ..... Do mình quá nhạy cảm chăng ? Chắc vậy, hẳn là do suy nghĩ nhiều rồi. Giữa trưa, bốn người đến trường trung học tám mươi. Luyện Dư Tranh dựa vào cổng trường, cúi đầu nhìn mặt đất. thấy bọn họ tới, nữ minh tinh tóc dài diễm lệ nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, âm thanh trầm thấp : "Đi thôi, thủ lĩnh chờ các cậu đã lâu." Đường Mạch lập tức nhận ra : "Có chuyện xảy ra ?" Bước chân Luyện Dư Tranh dừng một chút : " Ừ. Buổi sáng hôm nay bắt được một người chơi tàng hình, hắn muốn tập kích Phó Văn .... Phó Văn Thanh, bị chúng tôi bắt được. Có lẽ là do Hắc tháp thông báo đổi mới phiên bản 4.0, những người chơi tàng hình kia cho đến bây giờ cũng không có biến mất, chúng tôi lấy chăn cột vào trong phòng học bức cung, hắn nói ra được rất nhiều tình báo." Phó Văn Đoạt nâng lên con ngươi : "Phó Văn Thanh thế nào ?" Luyện Dư Tranh tức giận nói : "Không chết được, tung tăng nhảy nhót." Phó Văn Đoạt nhạy bén từ trong giọng nói của Luyện Dư Tranh phát giác ra một tia dị thường, anh nhướng mày : "Phó Văn Thanh làm sao vậy." Luyện Dư Tranh : "Tới rồi sẽ biết. Cái người tàng hình đó nói mấy thứ tình báo hữu dụng, các cậu tới quá chậm." Đường Mạch lấy được dị năng của Jacks, xác thật có chút phí thời gian. Năm người đi cùng nhau, tiếp tục đi về phía trước. Bỗng nhiên Phó Văn Đoạt dừng bước chân, nhìn về phía sau. Cùng lúc đó, Đường Mạch đột nhiên hướng bàn tay vào túi Jacks, Jacks kinh sợ còn chưa phản ứng lại, Đường Mạch đã ném phi tiêu vừa lấy được từ chỗ Jacks ném ra, vèo một tiếng, một chiêu dứt khoát, ném thẳng về một cây ngô đồng. Ong ! Phi tiêu sắc bén xuyên thấu thân cây, phát ra âm thanh đâm trúng thân thể. Mọi người lập tức lấy lại tinh thần, người sau cây tạm dừng nửa giây, tiếp theo dậm hai bước, bắt đầu chạy bộ tại chỗ. Một âm thanh nghiến răng nghiến lợi từ sau thân cây vang lên, một thanh niên mặt trẻ con ăn mặc màu trắng tức giận đến mặt đỏ lên, tựa hồ cũng không nghĩ là mình sẽ lấy tư thế này lên sân khấu lần nữa. Hắn chạy chậm dưới tàn cây, nụ cười ghê tởm trên khuôn mặt kia lần đầu tiên biến mất không thấy. Bạch Nhược Dao gắt gao nhìn chằm chằm Đường Mạch, giây tiếp theo, hắn dứt khoác dẫm dưới chân, thẳng tắp chạy về phía Đường Mạch ----- "Đường Mạch, tôi gϊếŧ cậu !!!" Lần gặp mặt tiếp theo, tôi nhất định sẽ gϊếŧ cậu. ⋆︒⠄ ⦁ ◌⠁⋆︒⠄ ⦁ ◌ ⋆︒⠄ ⦁ ◌⠁⋆︒⠄ Lời editor : Mình nghĩ lần gọi "Ma Đường" là Phó Văn Đoạt đang thử Đường Mạch đó =)))) thiệt ra ổng hổng có chắc đâu (đoạn tự hỏi sinh nhật chương trước) nếu Đường Đường kinh ngạc hay có biểu cảm gì khác thì đúng là Ma Đường của Victor rồi ? lươn chúa Vì không có nói ra chỉ miêu tả tâm lý nên đọc kĩ chút sẽ phát hiện nè, 2 người đều có tự tôn của mình, nên đoạn sau cả hai đều chỉ mỉm cười hỏi dò nhau rồi sáng hôm sau, không ai muốn bước trước một bước hết. đọc đến đoạn sau này tỏ tình sẽ thấy rõ tự tôn của hai anh cao lắm ?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]