Tên chương : 傅·弱不禁风·闻夺 Editor : Mia ? ◌ ? ? ? ◌ ? ? ? ◌ ? ? ? ◌ ? ? ? Dưới ánh trăng đỏ, một bé mèo đen nho nhỏ ghé vào trên vai Grea, nâng lên đôi mắt to xanh lục trong suốt, nhìn con người trước mắt. Trong phòng bếp một mảnh tĩnh mịch. Lý Diệu chậm rãi hé miệng, Triệu Hiểu Phỉ cũng không dám tin tưởng mà nhìn mèo đen đang ghé vào trên người Grea, hoặc nói chính là chú mèo đen đã nằm trên người Grea suốt bốn giờ đồng hồ. Grea cười nói : " mèo của Schrodinger là một con người, cho nên Schrodinger là một con mèo .... Cái này tựa hồ rất hợp lý." Đường Mạch : "Nếu ngươi không phải Schrodinger, hiện tại ta bắt lấy ngươi, cũng không có vấn đề gì đi." Giọng nói rơi xuống, Đường Mạch căn bản không cho mèo đen nhỏ một cơ hội trả lời, trực tiếp chụp vào nó. Trong chớp nhoáng, mèo đen nhỏ chân sau vừa giẫm, từ trên người Grea nhảy xuống, một bóng đen hiện lên, mèo đen nhỏ bay đến trên đầu quản gia trung niên. Động tác của nó cực kì nhanh, so với tốc độ của Đường Mạch còn nhanh hơn, ngay cả Phó Văn Đoạt cũng chưa chắc sẽ bắt được nó. Bàn chân mèo đen nhỏ ngồi trên đỉnh đầu quản gia chỉ chỉ, nhìn năm người chơi trong bếp. cái mũi hồng nhạt giật giật, Schrodinger phát ra một tiếng hừ nhẹ, nó mở miệng nói : "Hừ, các người là một lũ con người ngu ngốc!" Đường Mạch: "......" Phó Văn Đoạt: "......" Mọi người: "......" Schrodinger không nhận thấy được biểu tình khác thường của người chơi, nó lay động cái đuôi, tiếp tục nói : "các người là những con người độc ác tham lam vô sỉ, tự tiện tiến vào rừng rậm sắt thép của ta, cư nhiên còn dám xông vào cả thành lũy của ta ! Con người chính là như vậy, không được ta cho phép, mơ ước bảo vật của ta, luôn kết đàn tiến vào trộm bảo vật." Mèo đen thật sự quá nhỏ, ở trên đỉnh đầu của quản gia cư nhiên có thể đi quanh một vòng. Nó một bên bước bàn chân bé nhỏ, một bên lầm bầm nguyền rủa những người dưới lòng đất trộm bảo vật toàn bộ biến thành con rệp. Nói ước chừng năm phút, Schrodinger mới dừng lại. Mèo đen nhỏ trừng đôi mắt lục tròn xoe, nhìn chằm chằm sắc mặt cổ quái của người chơi : "Các người nhìn ta làm gì!" Một tiếng cười nhẹ vang lên. Grea nhịn không được bật cười. Trong phòng bếp động tác mọi người đều dồn vào hắn, người nước ngoài tóc vàng sắc mặt tái nhợt cười đến mười phần xán lạn, không một chút thu liễm. Schrodinger tức khắc xù lông : "Không cho cười!" Âm thanh mềm mại quanh quẩn trong phòng bếp thật lâu. Đường Mạch thật ra không cảm thấy buồn cười lắm, chỉ là cảm thấy cực kì quái dị. Một .... Schrodinger vênh váo tự đắc , khi nói chuyện lại là âm thanh ngọt ngào mềm mại. Đường Mạch cũng chưa từng nuôi mèo, không thể tiếp xúc với mèo được. Tiếng mèo kêu trong trí nhớ của anh là mùa xuân mỗi năm, kí túc xá đại học thường xuyên có tiếng mèo phát tình kêu. Xác thật có điểm giống tiếng trẻ con kêu, nhưng kiểu gì cũng không thể là âm thanh mềm mại, ngọt ngào đến như vậy được. Dùng loại âm thanh này nói "Con người ngu ngốc", còn mắng con người toàn bộ đi chết đi, thật sự là không có lực sát thương, ngược lại lại cảm thấy thập phần buồn cười. Grea cười trong chốc lát : "Được, không cười." Schrodinger : "......." "Ha ha ha ha." Schrodinger: "Ngươi còn cười!!!" Mèo đen nhỏ cả người xù lông : "Hắc tháp đáng chết, vì cái gì lại đem những tên chết tiệt này đưa tới đây. Ta vĩnh viễn không thể giao lưu cùng chỉ số thông minh của con người, đây là vũ nhục trí tuệ của ta! Hắc tháp tuyên bố trò chơi đáng chết gì ?" Trung niên quản gia liếm thức ăn cho mèo : "Meo meo ~" Schrodinger trong giọng nói có điểm kinh ngạc : "Trò chơi trốn tìm ?" Một lát sau, nó cao hứng mà nhảy hai cái: "được lắm, là trò chơi trốn tìm mà ta thích nhất!" Nó ngẩng đầu : "Được nha, mấy con người đáng chết các ngươi, nhanh lên chúng ta bắt đầu chơi trò chơi trốn tìm đi. Chỉ cần các người tìm được ta, bất cứ phát minh nào của ta ngươi đều có thể lấy đi. Nếu qua ba lượt trò chơi, các người còn không có tìm được ta...." Một mảnh mây đen thật lớn từ chân trời bay tới, che khuất nửa bên ánh trăng. Ánh trăng đỏ xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu sáng nửa bên mặt mèo đen. Đôi mắt to màu xanh lúc lóe lên tia sáng quỷ dị, Schrodinger dùng âm thanh mềm mềm ngọt ngọt tức giận nói : "ta muốn các người biến thành đồ vật của ta!" Đường Mạch: "......" Phó Văn Đoạt: "......" Mọi người: "......" Schrodinger: "...... Các ngươi không cho cười!!!" Grea thực không cho mặt mũi mà lại lần nữa nở nụ cười. Mèo đen nhỏ cực kì phẫn nộ, nó hướng về phía Grea không ngừng phát hỏa, không ngừng mắng chửi hắn. Nhưng bất luận là lời nói gì người trong miệng nó nói ra, liền biến thành làm nũng. Lúc bọn họ đang tranh chấp, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt liếc mắt lẫn nhau một cái, trong nháy mắt hành động. Hai người một trái một phải, tiến đánh giáp công, hướng đến mèo đen nhỏ đang ngồi trên đỉnh đầu quản gia. Nhưng mà mèo đen nhỏ nhìn vậy đã sớm có phòng bị, tránh thoát công kích của Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt. Chờ hai người Đường Mạch lại xông tới, Schrodinger đứng thẳng thân thể, một móng vuốt chụp lên trên vách tường phòng khách. "Ầm ầm ầm ---------" Âm thanh vang vọng toàn bộ rừng rậm sắt thép. Đại địa rung chấn, giống như đã xảy ra động đất, trần nhà ở chấn động, sàn nhà cũng chấn động. Tròn phòng bếp toàn bộ chén bắt từ trong tủ rớt ra ngoài, bùm bùm rải đầy mặt đất. Ngay sau đó, từng cánh tay máy móc từ trong vách từng vươn ra, đem tất cả rác thải dọn dẹp vào thùng rác. Vô sô bản sắt thép giấu bên trong bức tường. Chúng nó xếp mở ra, phanh phanh phanh mà bao bọc lấy vách tường, mặt đất, trần nhà. Trong chớp mắt, phòng bếp liền biến thành một cái thành lũy sắt thép. Quản gia trung niên một tay nâng niu mèo đen nhỏ, đứng ở cửa phòng bếp, vô cảm mà nhìn năm người chơi. Âm thanh ngọt ngào hỗn loạn của mèo đen nhỏ không có hảo ý cười, va chạm với vách tường sắt thép, hình thành tiếng vang : "Con người ngu ngốc các ngươi, chờ biến thành đồ vật của ta đi, ha ha ha ha !" Giọng nói còn chưa rơi xuống, quản gia trung niên liền ôm mèo đen nhỏ xoay người nhảy một cái vào khe trượt sắt thép đen nhánh. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt định đuổi theo, nhưng lúc bọn họ chạy tới, khe trượt sắt thép liền đóng. Mặt đất còn lay động, phòng bếp phảng phất như bị thứ gì đó di chuyển, lâu dài phát ra tiếng sắt thép cọ xát kẽo kẹt kẽo kẹt. Năm phút sau, hết thảy rốt cuộc kết thúc. Năm người Đường Mạch đứng trong phòng sắt thép tường đồng vách sắt, mắt nhìn đối phương. Bọn họ đợi trong chốc lát, không có bất kì động tĩnh gì. Phó Văn Đoạt gật gật đầu, bước chân cực nhẹ mà đi đến cửa phòng bếp. Một bàn tay nhắn ấn chốt cửa, một tay khác hơi hơi động, một chiếc chủy thủ đen nhánh xuất hiện trong lòng bàn tay. Cách một tiếng, cửa bị kéo ra. Mọi người bắt lấy vũ khí, đề phòng tùy thời có khả năng kẻ địch xuất hiện. Nhưng giây tiếp theo, một bài ca đồng dao thanh thúy vang bên tai mọi người ----------- "La la la, Schrodinger có một mảng rừng rậm sắt thép." "La la la, Schrodinger có một tòa thành lũy sắt thép." "La la la, Schrodinger ở trong lâu đài Schrodinger cùng mèo của nó." "La la la, lại có một đám người dưới lòng đất đáng thương trở thành đồ vật của Schrodinger." "Leng keng ! mở ra nhiệm vụ chủ tuyến 'Trò chơi trốn tìm của Schrodinger'." "Quy tắc trò chơi ------" "Thứ nhất, Pháo Đài Thép Của Schrodinger tổng cộng có 108 phòng, Schrodinger trốn trong một phòng trong số đó." "Thứ hai, Pháo Đài Thép Của Schrodinger tổng cộng chia làm hai tầng, người chơi có quyền mở phòng, người chơi tự do tìm kiếm Schrodinger." "Thứ ba, cửa phòng được bố trí ở hai bên hành lang, mỗi người chơi chỉ có thể đi lại trên hành lang một lần. Khi có người chơi đi qua hành lang, ở trên hành lang sẽ lưu lại dấu chân của con người, có dấu chân của con người hành lang bị cấm tiến vào lần nữa." "Thứ tư, trong phòng sẽ không xuất hiện dấu chân của con người." "Thứ năm, người chơi tổng cộng có ba cơ hội tìm kiếm Schrodinger.Mỗi lần thất bại trong trò chơi, có thể nghỉ ngơi mười phút." "Thứ sáu, trong phòng của Schrodinger có khả năng sẽ phóng phát minh của Schrodinger. Có những phát minh thành công, có những phát minh thất bại." "Thứ bảy, tìm hết những căn phòng, nhất định có thể tìm được Schrodinger." "Thứ tám, ba lượt trò chơi qua đi người chơi không tìm được Schrodinger, tức là Schrodinger thắng lợi, người chơi toàn bộ biến thành đồ vật của Schrodinger. Người chơi tìm được Schrodinger, trò chơi kết thúc, người chơi thắng lợi. Người chơi có thể đưa ra một yêu cầu cho Schrodinger, trong phạm vi năng lực của Schrodinger, không thể cự tuyệt." "Thứ chín, khi bước vào kẽ hở thời gian của Pháo Đài Thép Của Schrodinger, không thể sử dụng bất kì đạo cụ nào." "Hôm nay ngài Schrodinger vĩ đại muốn chém một người bạn nhỏ để hầm canh uống, là người bạn nhỏ nào có được may mắn như vậy đây ?" Thành lũy sắt thép đen như mực, âm thanh vang dội to lớn của Hắc tháp kết thúc, dư thanh không ngừng quanh quẩn trên vách tường sắt thép. Đường Mạch đi đến cửa phòng bếp, quan sát ngoài cửa. Lâu này này đã hoàn toàn khác biệt so với lúc họ vừa tới đây, nó chân chính trở thành một thành lũy sắt thép, không phải lâu đài nữa. Tranh sơn dầu, cây cột dán lá vàng trên trên vách tường toàn bộ biến mất, không thấy bất kì bóng dáng của nội thất, một hành lang tối tăm xuyên qua hai bên. Không có đèn, nhờ ánh trăng đỏ Đường Mạch chỉ thấy được phạm vi 5m xung quanh. Hắn mở đèn pin, chiếu sáng hành lang, ngay thời điểm tầm mắt chạm vào đối diện cửa phòng bếp, động tác của hắn dừng lại. Ba người Lý Diệu cũng đi tới, đứng ở cửa phòng bếp, thấy được nơi đèn pin của Đường Mạch chiếu sáng. "Đây là cái gì?!" Đây là một ngã tư hành lang kì quái. Giống như ánh sáng phản xạ trên mặt nước, hành lang bên này Đường Mạch là một đường thẳng tắp, tựa như mặt phẳng. Một chùm tia sáng từ phía trên bên trái chíu tới, lại chiết xạ mà đi ra ngoài. Quỹ đạo của chùm tia sáng hướng tới hai hướng hành lang. Nếu năm người Đường Mạch xuất phát từ cửa phòng bếp, đi tìm kiếm Schrodinger, bọn họ tổng cộng có bốn con đường phải đi. Trái, phải, còn có hai hướng hành lang kì quái trước mặt. Đường Mạch cuối đầu nhìn dưới mặt đất. Bọn họ trước mắt đang đứng trong phòng bếp, cũng chính là trong phòng. Lâu đài này đã hoàn toàn thay đổi hình dáng, bố cục hoàn toàn khác biệt so với lúc trước. Nếu bọn họ bước về phía trước một bước, liền tính là đã tiến vào hành lang. Tiến vào hành lang sẽ lưu lại dấu chân của con người, không thể quay đầu lại. Đường Mạch nghĩ nghĩ, đi lên trước một bước, đứng ở giữa bốn ngã rẽ. Trò chơi hiện tại đã bắt đầu, còn lại bốn người cũng đi lên trước, cùng nhau tiến vào hành lang. Phó Văn Đoạt nâng đôi chân, một dấu chân màu lam sang lên xuất hiện ngay dưới lòng bàn chân hắn. Lý Diệu : "Đây là dấu chân của con người. Chỉ cần là nơi chúng ta từng đi qua, không thể đi lại được." Mỗi người đều giơ chân lên, quả nhiên, dưới chân bọn họ toàn bộ đều có dấu chân màu lam. Lý Diệu suy tư nên lựa chọn con đường đi tiếp, lúc này, một âm thanh vang lên : "Từ từ, tôi đã phát hiện phương pháp thông qua trò chơi này." Triệu Hiểu Phỉ khó nén kích động : "Cực kì đơn giản! Hắc tháp nói nơi nào chúng ta đã từng đi qua liền không thể đi lại được, tương đương chúng ta không thể đi lại lối cũ. Như vậy thời điểm tìm kiếm Schrodinger, rất có thể sẽ bị thiếu mất mấy phòng, không thể đi tìm. Nhưng chúng ta có thể phân công nhau hành động ! Chúng ta tổng cộng có năm người, tỷ như cái ngã rẽ này, tổng cộng là bốn hành lang. Chúng ta mỗi người lựa chọn một hành lang, dù sao thì hành lang nào có người đi qua đều lưu lại dấu chân, chúng ta sẽ cố gắng hết sức mà tìm nhiều phòng. Thật sự không thể đi tiếp thì ngừng tại chỗ, chờ đồng đội đi là xong. Như vậy khẳng định có thể tìm được Schrodinger." Nghe vậy, Lý Diệu nói : "Có đạo lý. Chúng ta bây giờ liền chia làm 4 đội, đều tự mình tìm Schrodinger đi. Quy tắc trò chơi nói có khả năng trong phòng có phát minh của Schrodinger, phỏng chừng trong phòng sẽ có trừng phạt. Như vậy, người yếu nhất cùng người mạnh nhất trong đội chúng ta ở một đội, người chơi khác mỗi người chọn một đường, thế nào ?" Vừa nói, Lý Diệu một bên lén lút nhìn về phía Đường Mạch, trưng cầu ý kiến của Đường Mạch. Đôi mày Đường Mạch nhíu chặt, cúi đầu không nói. Lý Diệu nhìn hắn nửa ngày, Đường Mạch cũng không hề có phản ứng. Nàng có chút nóng nảy, đang chuẩn bị nói lại, Đường Mạch ngẩng đầu nói : "Có thể thử trước xem sao, nhưng hẳn là sẽ không đơn giản như vậy." "Tôi cùng cậu ấy một đội." Grea cười giơ tay lên, chỉ vào Đường Mạch. Lý Diệu : "Anh ....?" Grea chớp chớp mắt : "Tôi yếu nhất, cậu ấy mạnh nhất." Lý Diệu : "........." Yếu nhất là cô và Triệu Hiểu Phỉ, mạnh nhất là Phó Văn Đoạt mới đúng đi! Không đợi Lý Diệu mở miệng, một giọng nam trầm thấp vang lên : "Tôi yếu hơn." Nói xong, Phó Văn Đoạt bình tĩnh đứng kế bên Đường Mạch, còn cố ý lôi kéo cổ áo, một bộ dáng anh đây yếu đuối mỏng manh cần được che chở. =)))))) Người biết thân phận Phó Văn Đoạt – Lý Diệu : "...." Người đôi mắt còn chưa có mù – Triệu Hiểu Phỉ : "...." Thì ra hiện tại đàn ông đều không có bản lĩnh như vậy! Đối với việc phân đội Đường Mạch không hề có ý kiến, hắn đương nhiên càng muốn cùng Phó Văn Đoạt một đội. bất quá bọn họ cũng không dây dưa chuyện này lâu lắm, bởi vì thời điểm năm người chuẩn vị phân công nhau, bọn họ cùng nhau hướng bốn phương hướng bước một bước, năm người đều bị một vách tường vô hình ngăn lại. "các ngươi là một lũ con người vô sỉ!" Âm thanh mềm mại quanh quẩn trong lâu đài, "Không biết xấu hổ không biết xấu hổ không biết xấu hổ không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!!! Ta, Schrodinger tôn quý hạ mình cùng các ngươi chơi trò chơi, các ngươi cư nhiên mơ tưởng phân công nhau tới tìm ta. Không biết xấu hổ không biết xấu hổ, các ngươi một đám người khi dễ Schrodinger!" Năm người trở lại điểm bắt đầu. "Hừ, lũ con người không biết xấu hổ, nếu các người thật sự nghĩ muốn phân công nhau đi, ta không phải không cho phép. Nhưng ta sẽ thả ra phát minh lợi hại nhất của ta. Hừ, các ngươi giỏi thì đến tìm ta đi, khẳng định các người đều sẽ chết hết trước trong phòng! Chết ở trong phòng ! Ta thề, toàn bộ !!!" Đường Mạch đã sớm cảm thấy phương pháp này không thể thực hiện được. Bởi vì khi Hắc tháp đọc ra quy tắc trò chơi, tựa hồ vẫn luôn đem người chơi trở thành một chỉnh thể, trò chơi này là con người cùng trò chơi của Schrodinger. Nếu chỉ đơn giản như vậy, đối với Schrodinger liền không công bằng. Cho nên năm người chơi chỉ có thể cùng tiến cùng lui, không thể tách ra hành động. Trong hành lang, Schrodinger còn không ngừng lặp lại ba chữ "Không biết xấu hổ" (不要臉). Âm thanh của mèo đen nhỏ quẩn quanh bên tai mọi người, Lý Diệu làm bộ không nghe thấy, nói : "Cho nên chúng ta hẳn không thể tách ra, nhất định phải đi cùng nhau một đường.... Đi đường nào đây ?" Đường Mạch dùng đèn pin chiếu sáng lên hai bên trái phải hành lang, lại chiếu hướng hai ngã rẽ hành lang kì quái. "hành lang hai bên này hẳn là một đường thẳng tắp, rất dài, từ phản xạ của ánh sáng, ít nhất dài 100m. Hai ngã rẽ trước mắt chúng ta lại không dài, đại khái khoảng 10m. Hành lang thẳng giống nhau sẽ càng đơn giản, không có quá nhiều biến hóa. Đi hai hành lang trước mặt đi, chọn một cái." Âm thanh dừng lại, Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt. Về phương diện may mắn, Đường Mạch vĩnh viễn không tin chính mình. Phó Văn Đoạt cầm đèn pin, đi hành lang nghiên về phía bên phải : "Cái này đi." Năm người theo thứ tự tiến vào hành lang nghiên về phía bên phải. Cùng với khung cảnh từng tiếng vang "Không biết xấu hổ", năm người chơi lục tục đi vào hành lang thật dài. Ánh trăng đỏ chiếu rọi lên trên tòa thành lũy sắt thép lạnh băng, phản xạ ra những tia sáng lạnh lẽo. ? ◌ ? ? ? ◌ ? ? ? ◌ ? ? ? ◌ ? ? ? Tác giả có lời muốn nói : Phó · yếu đuối mong manh · Văn Đoạt : Tôi yếu đuối, tôi nhu nhược đáng thương, tôi muốn Đường Đường bảo vệ tôi ^_^ Đường Đường : ...... tát cái chết bây giờ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]