Tay phải Đường Mạch gần như bê bết máu, thời điểm vừa rồi khi hai người đánh nhau cũng rất chớp nhoáng, máu đã đông lại từ lâu, cho nên Phó Văn Đoạt cũng không hề thấy rõ. Hiện tại Phó Văn Đoạt mới phát hiện trên tay phải Đường Mạch toàn bộ đều là máu đã khô cạn, ngón trỏ gần như bị chặt đứt, tầng da thịt mới đang từ từ mọc, phỏng chừng phải đợi thêm một hai tiếng nữa mới có thể khôi phục lại như cũ.
Sau thời gian dài như vậy, ngay cả Đường Mạch cũng đều đã quên mất vết thương trên tay mình.
Phó Văn Đoạt nhíu mày, trên mặt không lộ ra quá nhiều biểu tình, chỉ thấy hắn cho tay vào trong ổ gà, sau đó lấy ra một lọ Nông Phu Sơn Tuyền. Phó Văn Đoạt đặt tay Đường Mạch lên hàng rào ngoài ban công, một tay mở nắp chai, chậm rãi đổ nước ra, một tay khác lại cẩn thận rửa sạch sẽ vết máu trên tay Đường Mạch.
Dòng nước lạnh lẽo tưới lên miệng vết thương, Đường Mạch khẽ mấp máy môi, im lặng không nói gì.
Sau khi vết máu đã khô trên tay được rửa sạch sẽ, miệng vết thương đứt gãy mới lộ ra, nhìn qua có chút ghê người. Phó Văn Đoạt thấp giọng hỏi: “Vừa rồi đụng phải người của Thiên Tuyển à?”
Đường Mạch lập tức hiểu ra đối phương đã hiểu nhầm: “Không phải Thiên Tuyển, là một Người tàng hình.” Dừng một chút, hắn bổ sung nói tiếp: “Người xếp thứ 89 trên Bảng xếp hạng thời gian. Dị năng của gã rất mạnh, nhưng vì gã cho rằng tôi là thịt heo, không chú ý phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-cau-online/361957/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.