Chương trước
Chương sau
Gió lạnh thổi qua lá cây, phát ra âm thanh xào xạc, mây đen từ phía Tây bay tới dần che khuất ánh mặt trời. Đường Mạch lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Nhược Dao, trên mặt đối phương lúc này là nụ cười quái dị quen thuộc. Tám người chia thành ba nhóm, không khí như ngưng đọng lại, tất cả mọi người đều không ai động đậy.
Bạch Nhược Dao nghiêng đầu, cười hì hì nhìn Đường Mạch.
Ngay sau đó, Đường Mạch bỗng nhiên xoay chuyển tầm mắt, một chân dùng sức, nhằm phía Nguyễn Vọng Thư. Phó Văn Đoạt cùng lúc đó cũng xông ra ngoài. Hai người ăn ý tấn công sang hai phía, một người ngăn lại Tề Hành và Luyện Dư Tranh, một người xông thẳng về phía Nguyễn Vọng Thư. Sự tình xoay chuyển quá nhanh, vừa rồi đã được Bạch Nhược Dao nhắc nhở, Nguyễn Vọng Thư cũng không dám coi thường, hai mắt dồn sức, ngay khi Đường Mạch chạy tới sẽ có thời gian nửa giây hai chân buộc phải cách mặt đất. Cậu ta phản ứng cực nhanh đưa hai tay ấn lên đất, trọng lực mạnh mẽ thẳng một đường đè ép xuống dưới.
Cây dù nhỏ hung hăng hướng về phía Nguyễn Vọng Thư, một chiếc khiên hình tròn màu trắng xuất hiện trong tay cậu ta, chặn lại một kích này.
Đường Mạch nheo lại hai mắt, không hề do dự, tiếp tục xông lên tấn công. Nguyễn Vọng Thư năm nay mới mười bốn tuổi, so với Đường Mạch quả thật chỉ là một tên nhóc con. Có Phó Văn Đoạt ngăn cản ba người kia, đùi phải của Nguyễn Vọng Thư lại có chút bất tiện, dần dần rơi vào thế bất lợi. Ai ngờ đúng lúc này một thanh chủy thủ màu đen lại đột nhiên hướng về phía Đường Mạch, buộc hắn phải quay cuồng né tránh về phía sau.
Bạch Nhược Dao hơi nhếch môi, chớp chớp mắt: “Đường Đường, không thể bắt nạt trẻ nhỏ nha.”
Đường Mạch không thèm quan tâm đến đối phương, lại lần nữa xông lên tấn công Nguyễn Vọng Thư. Bạch Nhược Dao hì hì cười một tiếng, cũng gia nhập cuộc chiến. Khi Đường Mạch chèn ép Nguyễn Vọng Thư, Bạch Nhược Dao liền trợ giúp Nguyễn Vọng Thư, khiến cho đối phương cũng không quá rơi vào thế bị động. Nhưng đến khi Nguyễn Vọng Thư phản công, anh ta lại quay ra giúp đỡ Đường Mạch. Người này rất giống một cây gậy thọc cứt, Đường Mạch và Nguyễn Vọng Thư toàn tâm toàn ý tấn công đối phương, căn bản không có thời gian quan tâm tới Bạch Nhược Dao. Ngay khi Bạch Nhược Dao làm gậy thọc cứt ngăn lại Que Diêm Lớn, anh ta liền hì hì cười nói “Lửa từ que diêm này mà bén vào người là chết chắc đó nha”. Ánh mắt Đường Mạch lạnh băng, xoay người liền muốn tấn công Bạch Nhược Dao, ai ngờ Nguyễn Vọng Thư trước cười lạnh một tiếng: “Anh đi chết trước đi.”
Ngay sau đó, Đường Mạch và Nguyễn Vọng Thư hợp sức lại, hai người cùng nhau xông lên tấn công Bạch Nhược Dao.
Bạch Nhược Dao thoáng kinh ngạc trong chốc lát, ngay sau đó, nụ cười trên mặt anh ta lại càng thêm sáng lạn. Ngay một khắc khi hai bên chân chính giao thủ với nhau, sắc mặt Đường Mạch trầm xuống. Thực lực của Bạch Nhược Dao đã mạnh hơn rất nhiều so với bốn tháng trước, dị năng của đối phương có chút lông gà vỏ tỏi, nhưng thực lực lại cực kì khủng bố. Dưới tình thế bị Đường Mạch và Nguyễn Vọng Thư vây công, Bạch Nhược Dao dần dần bị dồn vào thế hiểm, thế nhưng hai người bọn họ trước sau lại vẫn không thể bắt được anh ta.
Trong tay Nguyễn Vọng Thư hiện lên một ánh sáng màu đen, Bạch Nhược Dao không kịp ngăn lại, một bên cánh tay liền bị xẻ một đường, động tác chậm mất một nhịp. Đường Mạch nhân cơ hội múa may cây dù nhỏ xông lên tấn công, nhưng ngay khi cây dù nhỏ sắp đánh xuống đầu Bạch Nhược Dao, thân thể Đường Mạch bỗng nhiên biến mất trong không khí.
Nguyễn Vọng Thư trong lòng cả kinh.
Bạch Nhược Dao lại cười hì hì nhìn Nguyễn Vọng Thư, tựa như đang nhìn một thứ đồ gì đó rất thú vị vậy.
Một giây trước, cây dù nhỏ của Đường Mạch còn đang chuẩn bị đánh xuống đầu Bạch Nhược Dao, ngay giây tiếp theo đã lại xuất hiện trước mặt Nguyễn Vọng Thư. Mũi dù nhọn hoắt ở ngay trước trán cậu ta, cách không quá 3cm. Nguyễn Vọng Thư theo bản năng lùi về phía sau, tránh đi một kích này, nhưng tốc độ của Đường Mạch lại nhanh hơn cậu ta rất nhiều. Lần này, thân ảnh Đường Mạch đã xuất hiện ở ngay phía sau lưng Nguyễn Vọng Thư.
Tiếng vũ khí sắc bén đâm vào máu thịt vang lên, cây dù nhỏ thẳng một đường xuyên qua giữa trán Nguyễn Vọng Thư. Cậu ta kinh ngạc trợn to hai mắt, Luyện Dư Tranh và Tề Hành ở cách đó không xa cũng lộ ra biểu tình không thể tin được.
Lý Diệu thấy thế vội vàng chạy như bay về phía đó, dường như là muốn cứu người.
Bạch Nhược Dao cười nói: “Tử khí trên người cậu nặng như vậy, vừa nhìn liền biết Đường Đường không phải muốn giết tôi, mà là muốn giết cậu. Đường Đường không nỡ giết tôi đâu, có đúng không nào.”
Cho dù là Đường Mạch hay Nguyễn Vọng Thư, tấn công Bạch Nhược Dao đều không phải mục đích chủ yếu, mục tiêu chính của bọn họ chỉ có duy nhất đối phương mà thôi. Thời điểm Nguyễn Vọng Thư tấn công Bạch Nhược Dao vẫn luôn phòng bị Đường Mạch, nhưng cậu ta ngàn vạn lần không thể ngờ tới, Đường Mạch lại có được dị năng “Một người đàn ông rất nhanh”.
Đường Mạch bình tĩnh rút ra cây dù nhỏ, Lý Diệu cũng vừa đuổi tới. Cô ta dùng tay ấn lên miệng vết thương trên trán Nguyễn Vọng Thư, cậu ta trợn to hai mắt, lại sớm đã tắt thở. Đường Mạch cầm theo cây dù nhỏ chuẩn bị đi giúp Phó Văn Đoạt, còn chưa đi được hai bước, một tiếng đồng vàng thanh thúy bỗng nhiên vang lên từ phía sau hắn.
Thân thể Đường Mạch cứng đờ, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, một thanh phi tiêu màu bạc bỗng nhiên sượt qua má hắn.
Nguyễn Vọng Thư đang được Lý diệu ôm lấy vươn tay ra, tiếp được phi tiêu. Ánh mắt cậu ta lạnh băng nhìn chằm chằm Đường Mạch, lỗ thủng trên trán đang chậm rãi khép lại.
Nhìn một màn này, Bạch Nhược Dao hơi nhướn mày, Đường Mạch lại nắm chặt cây dù nhỏ.
Nguyễn Vọng Thư lấy từ trong túi ra một đồng vàng 25 xu. Đồng tiền xu này phát ra ánh vàng lấp lánh, dần dần, nó hóa thành vô số quang điểm màu vàng rồi biến mất trong không khí. Hai mắt Đường Mạch nhíu chặt lại…… Nguyễn Vọng Thư vừa rồi khẳng định đã chết, nhưng cậu ta hiện tại đã sống lại. Đây là thứ đạo cụ cực kỳ thần kỳ, so với Đồng Vàng Của Quốc Vương chỉ sợ còn nghịch thiên hơn nhiều!
Nguyễn Vọng Thư đứng lên, Lý Diệu căm giận mà bĩu môi.
Lần này hai người đều không tiếp tục động thủ, Đường Mạch và Nguyễn Vọng Thư đứng cách nhau năm mét. Đường Mạch cúi đầu nhìn đối phương, một lát sau, hắn lạnh lùng hỏi: “Đã chết mất bốn thành viên, dùng hết đạo cụ quan trọng, mà vẫn còn chưa từ bỏ ý định…… Hắc tháp rốt cuộc giao cho các cậu nhiệm vụ gì, để các cậu nhất định phải bắt tôi bằng được như vậy.”
Vừa nghe được lời này, Nguyễn Vọng Thư còn chưa kịp trả lời, Lý Diệu đã nhịn không được nói: “Cái gì gọi là hết hy vọng hả? Anh đang cầm khen thưởng thuộc về bọn tôi, bọn tôi còn không thể cướp về sao?”
Đáp án này thật sự ngoài dự liệu của Đường Mạch. “Đạo cụ gì cơ?”
Không ai trả lời câu hỏi này của hắn, Nguyễn Vọng Thư nói: “Bốn người kia không phải do bọn tôi phái tới, là do bọn họ nghe lén Tề Hành nói chuyện với Luyện Dư Tranh, muốn chạy tới đó giết anh cướp đi đạo cụ, và cũng vì để tranh công.” Dừng một chút, cậu ta bổ sung nói: “Bốn bọn họ chỉ là thành viên bên lề của tổ chức. Nếu không tính lần đó, hiện tại mới là lần thứ ba.”
Đường Mạch nhận thấy được đối phương dường như đang muốn nói gì đó: “Lần thứ ba…… Cho nên?”
Nguyễn Vọng Thư ngửa đầu nhìn Đường Mạch, nhàn nhạt nói: “Quá tam ba bận, đó là nguyên tắc của tôi.”
Lời vừa nói ra, Nguyễn Vọng Thư nghiêm túc liếc mắt nhìn Đường Mạch, tiếp theo xoay người rời đi. Tề Hành và Lý Diệu thấy thế đều bất mãn quát lớn: “Thủ lĩnh, chúng ta vẫn còn mấy thứ đạo cụ nữa vẫn chưa dùng tới, hơn nữa lão Quý và A Quang đang trong phó bản chưa ra được ngoài, chờ đến khi bọn họ trở về chúng ta khẳng định sẽ giết chết được tên tiểu tử này!”
Luyện Dư Tranh nghe được những lời này của Nguyễn Vọng Thư, chỉ là hừ lạnh một tiếng, thu tay, đi theo rời đi.
Tề Hành và Lý Diệu vừa tức vừa giận, cuối cùng chỉ có thể thu tay đi theo thủ lĩnh nhà mình. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt mắt nhìn bốn người này cùng nhau rời đi, thời khắc cảnh giác đối phương có thể quay lại động thủ. Thế nhưng đám người của tổ chức Thiên Tuyển dường như thật sự đã từ bỏ, bốn người đi từng bước đến cổng ra vào của tiểu khu. Nhưng khi bọn họ còn chưa kịp hoàn toàn rời đi, ánh mắt Phó Văn Đoạt bỗng nhiên căng thẳng, xoay người lao thẳng ra ngoài.
Đường Mạch chậm hơn một bước. Bốn người của tổ chức Thiên Tuyển là cách gần nhất, bọn họ cũng giống như Phó Văn Đoạt chớp mắt liền chạy tới ngã tư đường.
Thời điểm khi mọi người vừa đuổi tới, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên đâm xuyên qua ngực một người thanh niên trẻ tuổi. Người này hình như vừa mới ra khỏi trò chơi công tháp, trên người vốn dĩ đã có thương tích. Người phụ nữ trung niên phát hiện sự có mặt của đám người Đường Mạch, ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm về phía này, thế nhưng không có chút sợ hãi nào, mà là loại ánh mắt như dã thú đang quan sát con mồi.
Người thanh niên chết ngay tại chỗ, người phụ nữ trung niên toét miệng, lộ ra hàm răng vàng khè. Bà ta khàn khàn nhẩm đếm: “Một miếng, hai miếng, ba miếng…… Tám miếng thịt heo. 80 phút thời gian nghỉ ngơi a……” Ngay sau đó, hai chân bà ta dồn sức, thẳng một đường nhằm về phía Nguyễn Vọng Thư, rõ ràng là cảm thấy cậu ta nhỏ yếu nhất, muốn xuống tay với cậu ta trước tiên.
Nguyễn Vọng Thư cười lạnh một tiếng, hai tay ấn xuống đất.
Rầm!
Thân thể người phụ nữ trung niên bị ép chặt xuống đất. Trên mặt bà ta lộ ra vẻ kinh hãi, ngẩng đầu lên, kỳ quái nói: “Mày là ai?!”
Nguyễn Vọng Thư không trả lời, ngân quang trong tay Luyện Dư Tranh chợt lóe, trực tiếp đi lên chuẩn bị kết liễu người phụ nữ này.
Người phụ nữ trung niên sau khi thấy rõ khuôn mặt Luyện Dư Tranh, cả kinh nói: “Luyện Dư Tranh? Cô tại sao lại ở nơi này?!”
Dao trong tay Luyện Dư Tranh sắp bổ xuống, người phụ nữ trung niên lại đang bị trọng lực ép tới gắt gao, nhưng trên người bà ta đột nhiên hiện lên một sắc đỏ mờ nhạt, ngay giây sau thân thể liền hóa thành một mảnh giấy đỏ, bay lên không trung, tránh đi sự tấn công của Luyện Dư Tranh. Người phụ nữ trung niên thấy tình thế không ổn, liền dùng hình thái trang giấy quay đầu chạy thoát. Bạch Nhược Dao nhìn thấy mảnh giấy kỳ lạ, tức khắc nổi lên hứng thú, xông lên muốn bắt được người phụ nữ kia.
Nhưng ngay khi Bạch Nhược Dao đưa tay bắt lấy mảnh giấy kia, một ánh sáng trắng chói mắt chợt lóe lên. Tay anh ta bắt vào trong không trung, người phụ nữ trung niên kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
Ý cười bên miệng Bạch Nhược Dao lúc này đã hoàn toàn tiêu tán.
Đường Mạch kinh ngạc nhìn một màn này, trong đầu hắn nhanh chóng hiện một vài cảnh tượng trong quá khứ. Lúc này dư quang trong mắt hắn thoáng nhìn về phía Nguyễn Vọng Thư như đang suy tư gì đó, hắn lập tức hiểu rõ: “Cậu biết đây là chuyện gì?”
Nguyễn Vọng Thư ngẩng đầu nhìn Đường Mạch, không nói gì, mang theo đồng hội rời đi.
Giọng nói lạnh như băng của Luyện Dư Tranh vang lên: “Quá tam ba bận, không lấy lại được đạo cụ là do bọn tôi không có bản lĩnh, coi như là từ bỏ đi. Nhưng chia sẻ tin tức thì không có khả năng, trừ phi các anh gia nhập Thiên Tuyển, mạng lưới tình báo của Thiên Tuyển có thể để các anh dùng chung.”
Bốn người của Thiên Tuyển rời khỏi nơi này, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt kiểm tra một lượt thi thể người thanh niên trẻ tuổi kia.
Anh ta quả thật đã bị người phụ nữ vừa rồi giết chết, đã sớm tắt thở.
Đường Mạch bình tĩnh nói: “Vừa rồi người phụ nữ kia là đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, nếu bà ta lại biến mất sớm hơn một chút, hoặc là chúng ta tới chậm hơn một chút, lần này sẽ lại chẳng khác nào là người tàng hình giết người rồi.”
Phó Văn Đoạt: “Dị năng của bà ta hẳn là mảnh giấy đỏ kia, không liên quan gì tới việc thân thể đột nhiên biến mất, trừ phi ta bà sử dụng đạo cụ.”
Đường Mạch gật gật đầu: “Thiên Tuyển chắc hẳn đã biết chuyện gì rồi. Thế lực của Thiên Tuyển ở Bắc Kinh rất khổng lồ, thu thập được rất nhiều tin tức, bọn họ có khả năng đã phát hiện ra gì đó.” Dừng một chút, Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt: “…… Bọn họ nói tôi đoạt đi đạo cụ của bọn họ?”
Phó Văn Đoạt đang định mở miệng đáp lại, bỗng nhiên sắc mặt liền lạnh băng, tay phải vung lên, biến thành vũ khí chặn lại trước người Bạch Nhược Dao. Bạch Nhược Dao đang định đi tới nhìn xem tình huống của thi thể kia, sau khi bị Phó Văn Đoạt ngăn lại, anh ta giơ hai tay lên, vô tội nói: “A, Phó tiên sinh, tôi là bạn của Đường Đường, cũng quen biết cậu nhóc kia nữa.”
Đường Mạch lạnh lùng nói: “Tôi không quen biết anh ta.”
Phó Văn Thanh cũng chặn lại nói: “Em cũng không quen biết tên thần kinh ấy đâu.”
Bạch Nhược Dao hì hì cười: “Nhóc con, em gọi anh là tên thần kinh, vậy mà còn dám mạnh miệng nói không quen biết anh à?”
Phó Văn Thanh nghe thấy tiếng cười của Bạch Nhược Dao, bất chợt rùng mình một cái, cọ rụt lép người vào bên cạnh Đường Mạch, hiển nhiên vẫn còn chút bóng ma tâm lý với người này.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nhìn như không để tâm đến Bạch Nhược Dao, trên thực tế lại vẫn luôn đề phòng đối phương. Chỉ cần anh ta dám tới gần, hai người nhất định sẽ không chút do dự mà ra tay. Bạch Nhược Dao ở bên cạnh bồi hồi nửa ngày, hai người thế nhưng lại vẫn không cho anh ta tới gần. Năm phút đồng hồ sau, hai tay Bạch Nhược Dao chống nạnh, bất mãn lớn tiếng nói: “Nếu tôi nói, tôi biết đám người tàng hình kia rốt cuộc là chuyện gì thì sao?”
Đường Mạch cũng không nhìn đối phương, Phó Văn Thanh nhỏ giọng thì thầm: “Lời anh nói ngay cả một dấu chấm câu cũng đều không thể tin.”
Bạch Nhược Dao thính lực cực tốt: “……”
Ngay sau đó, Bạch Nhược Dao hơi nhếch khóe môi, dùng ngữ khí như không để ý mà nói: “Bảng xếp hạng thời gian, giết một người có thể đạt được mười phút thời gian nghỉ ngơi, trò chơi Hắc tháp vĩnh viễn không có hồi kết. A đúng rồi, còn có người chơi xếp thứ nhất trên bảng xếp hạng thời gian …… Haiz, xếp thứ nhất luôn đó. Đường Đường, cậu biết người kia tên gì không?”
Ngay khi Bạch Nhược Dao nói ra năm chữ “Bảng xếp hạng thời gian” kỳ quái kia, Đường Mạch liền cảnh giác ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.
Chỉ thấy Bạch Nhược Dao cười tủm tỉm nhìn Đường Mạch, lại nhìn Phó Văn Thanh, sau đó hì hì cười nói: “Cô ta ấy mà, tên là Mộ Hồi Tuyết.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.