🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Âm thanh vang dội của Hắc tháp truyền khắp toàn cầu, ngay khi nó vừa nói xong một chữ cuối cùng, ông mặt trời tròn xoe vừa vặn lặn xuống dưới đường chân trời. Ánh mặt trời biến mất, màn đêm buông xuống. Trong khoảng sân rộng mở, ba người Đường Mạch đứng ở cổng sân, ba người của tổ chức Thiên Tuyển đứng gần nhà lớn.
Hai bên rất nhanh đã lấy lại tinh thần từ giữa sự dị thường của Hắc tháp, bọn họ trầm mặc nhìn đối phương.
Không khí xung quanh tựa như ngưng đọng lại. Một lúc lâu sau, Đường Mạch bỗng nhiên xoay người rời đi, Phó Văn Đoạt cũng túm lấy cổ áo Phó Văn Thanh, nhanh chóng dẫn cậu nhóc đi theo. Tề Hành thấy thế liền muốn đuổi tới, vừa đi được một bước liền bị Nguyễn Vọng Thư ngăn lại. Anh ta vội la lên: “Thủ lĩnh?”
Người thiếu niên mang sắc mặt tái nhợt lẳng lặng nhìn phương hướng ba người Đường Mạch biến mất, hai mắt đen nhánh tràn đầy hàn ý lạnh lẽo. “Tình huống không tốt, có chút nguy hiểm.”
Tề Hành: “Nhưng sắp hết thời hạn rồi, Hắc tháp sẽ không cung cấp vị trí tọa độ của hắn cho chúng ta nữa.”
“Vết thương của tôi còn chưa khỏi hẳn, Dư Tranh cũng vậy.”
Tề Hành còn muốn nói thêm gì đó, lúc này Nguyễn Vọng Thư lấy ra một mảnh kim loại mỏng phát ra ánh sáng màu bạc. Chỉ thấy trên mảnh kim loại này là một tấm bản đồ thu nhỏ của Bắc Kinh, tại vị trí bên cạnh Cố Cung, một điểm đen nho nhỏ đang chậm rãi di chuyển. Ngay khi nó đi đến cửa phía tây của Cố Cung, điểm đen bỗng nhiên biến mất. Mảnh kim loại mỏng rung lên một chút, sau đó hóa thành mảnh nhỏ, rơi rụng trong không khí.
Tề Hành buồn bực cắn chặt răng, nghẹn nửa ngày, chỉ có thể thấp giọng mắng một câu.
Nguyễn Vọng Thư thần sắc không rõ, cất bước rời đi.
Tề Hành: “Cứ như vậy buông tha cho bọn hắn à? Kia chính là đạo cụ sở hữu cấp bậc hiếm có, thêm nữa còn có thể sử dụng nhiều lần. Khẳng định còn tốt hơn Đồng Vàng Của Quốc Vương và túi lễ vật của ông già Noel.”
Thời điểm Luyện Dư Tranh rời đi liếc mắt nhìn hắn: “Nếu không phải do anh bảo bốn tên ngu xuẩn kia tự tiện hành động, bọn hắn có thể biết được tin tức, sau đó đề phòng cẩn thận được à?”
Tề Hành: “……” Một lát sau, anh ta đi lên theo, nói thầm: “Bọn họ cũng không biết tên Đường Mạch kia lại là đồng đội của Phó Văn Đoạt. Nếu không có Phó Văn Đoạt, bằng vào dị năng quay ngược thời gian của bốn người bọn họ, khẳng định đã sớm thắng rồi.”
“Hắn là đồng đội của Phó Văn Đoạt.”
Tề Hành và Luyện Dư Tranh đồng thời cúi đầu, nhìn về phía Nguyễn Vọng Thư.
“Hắn rất mạnh, nhưng không phải vô địch. Có Phó Văn Đoạt ở bên cạnh, chúng ta càng khó lấy được đồ trong tay hắn. Nhưng cũng bởi vì đồng đội của hắn là Phó Văn Đoạt…… Chúng ta về sau còn sợ không tìm được hắn sao?”
Khu Đông Thành, Bắc Kinh,.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt dùng tốc độ nhanh nhất xuyên qua Cố Cung, rời khỏi khu vực vành đai thứ hai của Bắc Kinh. Tố chất thân thể hiện tại của Phó Văn Thanh tạm thời vẫn chưa thể theo kịp tốc độ của hai người bọn họ, cho nên cậu nhóc vẫn luôn bị Phó Văn Đoạt xách cổ áo, một đường mang theo tới tận khi đến được một tòa nhà bỏ hoang. Phó Văn Thanh bị gió tạt trực diện khiến mặt đỏ bừng lên, sau khi Phó Văn Đoạt buông cậu nhóc ra, Phó Văn Thanh nặng nề thở dốc, câu đầu tiên nói ra chính là: “Nước của em, nước của em vẫn còn để trong phòng chưa kịp mang theo!”
Đó là nước khoáng cậu nhóc cực cực khổ khổ rót hơn mười ngày trước đó!!!
Phó Văn Đoạt kỳ quái quét mắt nhìn em họ nhà mình, từ trong túi móc ra một ổ trứng gà nhỏ. Phó Văn Thanh mờ mịt nhìn đối phương, sau đó chỉ thấy Phó Văn Đoạt lấy ra một quả trứng trong ổ gà, đặt trên mặt đất. Trong phút chốc, một đống nước khoáng liền xuất hiện trước mặt Phó Văn Thanh.
Phó Văn Đoạt: “Vốn dĩ tính toán hôm nay sẽ rời khỏi nơi đó, cho nên tối qua anh đã đem đồ đạc thu dọn kĩ càng rồi.”
Đây có thể nói là niềm vui lớn nhất của ngày hôm nay.
Thịt nướng Đường Mạch chưa được ăn, ngay cả Phó gia rốt cuộc là cái dạng gì cũng không kịp nhìn, liền đã bị bức ép rời đi. Không còn nghi ngờ gì nữa, từ nay về sau nhà của Phó Văn Đoạt đã trở thành nơi nguy hiểm, nếu không xảy ra tình huống đặc biệt bọn họ nhất định sẽ không trở lại đó nữa. Nhưng hiện tại Phó Văn Đoạt đã đem theo tất cả những đồ dùng cần thiết rồi, cho nên không trở lại đó cũng không sao cả.
Sự tình phát sinh trong hôm nay quá nhiều, ba người trước tiên quyết định nghỉ ngơi một chút.
Thời điểm Phó Văn Đoạt đặt lại nước khoáng vào ổ gà, sắc trời đã sẩm tối. Tòa nhà bọn họ nghỉ chân là một nơi đang thi công dở liền bị bỏ giữa chừng, hẳn là vì địa cầu đột nhiên online, không thể tiếp tục xây dựng nữa, cho nên mới thành cái dạng này. Vách tường của tòa nhà còn chưa được hoàn thiện xong, ở nơi này bọn họ không dám chiếu sáng, phòng khi người bị người chú ý. Nương theo ánh trăng bọn họ ngồi ở trước một vách tường, bình tĩnh phân tích lại những việc đã xảy ra trong ngày hôm nay.
“Nơi này là khu Đông Thành Bắc Kinh, thuộc phạm vi của Bắc Tân Kiều. Nơi này tương đối gần với đại bản doanh của Thiên Tuyển, nhưng nếu bọn họ có được vị trí tọa độ của cậu, chúng ta trốn đến nơi nào cũng đều vô dụng.” Phó Văn Đoạt dùng một dây thép nhỏ vẽ ra hai vòng tròn trên mặt đất, đánh dấu ra vị trí hiện tại của bọn họ và vị trí căn cứ của Tổ chức Thiên Tuyển, “Thực rõ ràng, Nguyễn Vọng Thư đang bị trọng thương, Luyện Dư Tranh hẳn là cũng như vậy.”
Việc Nguyễn Vọng Thư bị thương rất dễ phát hiện, thời điểm cậu ta giao chiến với Đường Mạch tay chân rất không phối hợp, động tác cũng có chút chậm chạp. Luyện Dư Tranh vậy mà lại tốt hơn Nguyễn Vọng Thư khá nhiều, nhưng cô ta lại giao đấu với Phó Văn Đoạt, hắn liếc mắt một cái là có thể phát hiện điểm dị thường trên người cô ta.
Đường Mạch gật gật đầu: “Bọn họ bị thương, hẳn sẽ không tiếp tục tấn công nữa. Hôm nay bọn họ cũng không chiếm được chỗ tốt, ít nhất phải chờ đến sau khi Nguyễn Vọng Thư và Luyện Dư Tranh lành vết thương, bọn họ mới có bước hành động tiếp theo.”
Khả năng đêm nay Thiên Tuyển đánh lén lần thứ hai không đến 30%, nhưng trong lòng Đường Mạch, thực chất lại là 100%.
“Nguyễn Vọng Thư là người thông minh, cậu ta chỉ mất năm phút đồng hồ liền đã phát hiện ra đôi giày đi dưới chân chúng ta là đạo cụ, có thể chống lại trọng lực. Cậu ta sẽ không tiếp tục tùy tiện tấn công nữa.”
Phó Văn Đoạt cũng đồng ý với suy đoán này của Đường Mạch.
Phó Văn Thanh ôm chân, hiện tại đã là cuối tháng ba, Bắc Kinh lại vẫn có chút lạnh. Cậu nhóc nhìn hai hình tròn trên mặt đất, nhịn không được nói: “Không nghĩ tới lão đại của tổ chức Thiên Tuyển lại nhỏ tuổi như vậy, cậu ta nhìn qua cũng không lớn hơn em là mấy.”
Đường Mạch nhớ lại một chút. Không cần phải nói, Nguyễn Vọng Thư và Phó Văn Thanh thật sự rất giống nhau.
Đường Mạch: “Cậu ta năm nay hình như mười bốn, em mười hai. Hai đứa cũng coi như bạn cùng lứa đi.”
Sau Địa cầu online, trẻ con Đường Mạch từng gặp qua cũng không được mấy đứa. Dưới loại tình cảnh tận thế tàn khốc này, ngoại trừ một số ít sở hữu dị năng nghịch thiên như Nguyễn Vọng Thư, hay có tố chất thân thể gia tăng đến mức đáng sợ, những đứa trẻ khác tuy rằng tố chất thân thể cũng tăng mạnh, nhưng chung quy vẫn kém hơn người trưởng thành.
Bởi vì cho dù là gia tăng tố chất thân thể, thì cũng vẫn sẽ được tiến hành dựa trên những cơ sở vốn có. Một đứa nhỏ và một người trưởng thành, nếu tố chất thân thể được gia tăng ở cùng một mức độ, thực lực của đứa trẻ kia vẫn sẽ yếu hơn người trưởng thành rất nhiều. Bởi vì bất kể là từ sức mạnh, tốc độ, sức bật hay các phương diện khác, một đứa nhỏ quả thật không thể so được với người lớn.
Nguyễn Vọng Thư là một thiếu niên khác người, không thể lấy cậu ta ra để so sánh được.
Phó Văn Thanh nói thầm: “Tuy rằng là bạn cùng lứa, nhưng em với cậu ta không có gì giống nhau đâu nhé. Ngoài trừ tuổi tác tương tự, chỗ nào cũng đều khác cả.”
“Còn một điểm nữa cũng giống nhau.”
Phó Văn Thanh ngẩng đầu, nhìn anh họ nhà mình.
Phó Văn Đoạt ngồi dựa vào vách tường, Phó Văn Thanh ngồi ở giữa hắn và Đường Mạch. Phó Văn Đoạt ngẩng đầu lên, rũ mắt nhìn Phó Văn Thanh, nhàn nhạt nói: “Em và cậu ta đều lùn như nhau.”
Phó Văn Thanh: “……”
Đường Mạch: “……”
Nội tâm Tiểu Thanh [Tim tôi đau quá man] ( ◢д◣)
Phó Văn Thanh nghẹn nửa ngày, yên lặng cúi đầu, ủy khuất ngồi nghịch đất dưới chân.
Đường Mạch nghĩ nghĩ, nói: “Tiểu Thanh thật ra cũng tính là cao rồi, con trai thường dậy thì tương đối muộn, Tiểu Thanh hẳn là rất nhanh sẽ cao đến mét sáu rồi. Đợi thêm vài năm nữa là sẽ phát triển hơn ấy mà. Tên Nguyễn Vọng Thư kia ngược lại có chút hơi lùn.” Đúng, là Nguyễn Vọng Thư quá lùn, so với bạn bè cùng trang lứa mà nói, Tiểu Thanh nhà bọn họ vẫn cao hơn nhiều.
Phó Văn Đoạt: “Lúc tôi 12 tuổi đã cao 1m7 rồi.”
Đường Mạch: “……”
Phó Văn Thanh: “……”
Xin anh đừng nói nữa có được không!!!
Tuy rằng Phó Văn Thanh bị áp bách dưới uy quyền của anh họ nhà mình nên không dám phản bác lại, nhưng trải qua một hồi như vậy, bầu không khí khẩn trương giữa ba người cũng tiêu tán đi rất nhiều. Đường Mạch lén lút nhìn Phó Văn Đoạt, hắn có chút hoài nghi Phó Văn Đoạt là đang cố ý nói lảng sang chuyện khác, chỉ đùa vui một chút để mọi người có thể thả lỏng hơn. Nhưng bọn họ ở đây tổng cộng chỉ có ba ngươi. Tiểu Thanh trở thành đối tượng bị làm tổn hại, sợ rằng cười không nổi. Còn Đường Mạch cũng hoàn toàn không cảm nổi trò đùa của thẳng nam chân chính Phó Văn Đoạt…… Khụ, không cảm nổi trò đùa của gay nam nhưng lại trông như trai thẳng a.k.a Phó Văn Đoạt.
Sau một lúc lâu, Đường Mạch ổn định tâm tình, nghiêm túc nói: “Hắc tháp đổi mới phiên bản 4.0, hai người chắc hẳn cũng đều đã nghe thấy.”
Phó Văn Đoạt hơi động môi, sắc mặt Phó Văn Thanh cũng dần trở nên nghiêm túc.
Đường Mạch: “Từ khi bắt đầu phiên bản 2.0 đến phiên bản 3.0, hai lần đổi mới, Hắc tháp đều sẽ thông báo cho chúng ta trước mấy ngày, đưa ra thời gian và nội dung đổi mới. Nhưng lần này, nó đột nhiên nói muốn đổi mới, kế đó cũng lại đột nhiên bỏ dở.” Đường Mạch đem trọng điểm đặt lên cái tên xa lạ kia: “Trung Quốc khu 3, người chơi Mộ Hồi. Cái tên này tôi chưa từng nghe qua.”
Toàn bộ Trung Quốc tổng cộng chỉ có 4 người chơi là tương đối nổi tiếng.
Phó Văn Đoạt, Đường Mạch, Nguyễn Vọng Thư và Luyện Dư Tranh vừa mới thông quan Hắc tháp tầng thứ hai hình thức khó khăn kia.
Bốn người này là được Hắc tháp thông báo, người chơi trên toàn thế giới đều biết đến bọn họ, mà Mộ Hồi kia lại là một cái tên hoàn toàn xa lạ.
Đường Mạch ngữ khí nghiêm túc: “Hắc tháp đặc biệt vì hắn hát một bài. Nó nhắc tới công chúa ngủ trong rừng, Bà ngoại Sói, Vương hậu Hồng Đào và Đoàn xiếc thú. Sau Địa cầu online, Hắc tháp mới chỉ cất tiếng hát vì một người.” Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Sáu tháng trước, thời điểm Hắc tháp vừa mới online, Phó Văn Đoạt ở ngày thứ ba liền mở ra trò chơi công tháp, khiến cho Hắc tháp phấn khích đến nỗi hát cho đối phương một bài đồng dao về Lễ tạ ơn, cảm tạ Phó Văn Đoạt đã mở ra trò chơi công tháp. Nhưng từ đó về sau, không còn ai có thể khiến cho Hắc Tháp mở miệng đặc biệt hát ca nữa.
Mộ Hồi là người thứ hai.
Ngón tay Đường Mạch gõ nhẹ lên đầu gối, hắn nhắm mắt trầm tư.
Phó Văn Thanh: “Nếu nói người chơi đầu tiên trên toàn cầu thông quan Hắc tháp tầng thứ hai và Hắc tháp tầng thứ ba cũng không thể khiến Hắc tháp đặc biệt hát một bài. Vậy người tên Mộ Hồi kia nhất định đã làm ra sự tình gì đó cực kỳ quan trọng, cho nên mới có thể khiến cho Hắc tháp ngoại trừ ca hát, còn định mở ra Hắc tháp phiên bản mới. Nhưng sự đổi mới này lại thất bại, hẳn là đã gặp phải vấn đề gì đó rồi.”
Hiện tại còn có chuyện gì quan trọng đến mức có thể khiến cho Hắc tháp đặc biệt ưu ái hắn như vậy?
Thông quan trò chơi công tháp đã chẳng có gì xa lạ, người chơi đầu tiên trên toàn cầu thông quan Hắc tháp tầng thứ hai Phó Văn Đoạt, người chơi đầu tiên trên toàn cầu thông quan Hắc tháp tầng thứ ba Andrey, cũng chỉ được Hắc tháp thông báo trên toàn cầu ba lần.
“Hắn thông quan Hắc tháp tầng thứ tư.”
Đường Mạch bỗng chốc mở mắt, nhìn về phía Phó Văn Đoạt.
Phó Văn Thanh kinh ngạc nói: “Sao có thể chứ. Người Trung Quốc đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng thứ ba chính là anh Đường Mạch, anh ấy vừa mới thông quan xong hôm qua. Chẳng lẽ người tên Mộ Hồi kia theo sát ngay phía sau anh Đường Mạch, anh ấy vừa mới thông quan tầng thứ ba, hắn cũng thông quan tầng thứ ba. Sau đó hắn chỉ trong vòng một ngày liền thông quan luôn tầng thứ tư?”
Đường Mạch bình tĩnh nói: “Thông quan Hắc tháp tầng thứ tư không phải không có khả năng, chỉ cần thông quan tầng thứ ba sau anh, Mộ Hồi kia liền sẽ không bị Hắc tháp nhắc tên, cứ dựa vào thời gian mà tính. Nhưng trước khi Hắc tháp phát ra thông báo, điểm sáng thứ ba kia, tổng cộng chỉ nhấp nháy hai lần. Nếu nói điểm sáng kia đại biểu cho số người thông quan Hắc tháp tầng thứ ba trên toàn cầu, vậy chính là chỉ có hai người.” Là hắn và người chơi nước Nga Andrey kia.
Đường Mạch dừng một chút, hắn biết Phó Văn Đoạt tại sao lại suy đoán đối phương thông quan Hắc tháp tầng thứ tư.
“Công chúa ngủ trong rừng, Bà ngoại Sói, Hồng Đào Vương hậu, Đoàn xiếc thú. Hắc tháp sẽ không vô duyên vô cớ nói ra bốn địa điểm này, chúng hẳn là có ý nghĩa sâu xa gì đó. Giả sử Mộ Hồi thật sự đã thông quan Hắc tháp tầng thứ tư, vậy bốn địa điểm kia rất có thể là bốn lần trò chơi công tháp của hắn.” Sau một lúc lâu suy tư, Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt, “Như vậy…… Khách lén qua sông, Ngạch quân dự bị, Người chơi chính thức, Hắc tháp đều đã nhắc đến. Ba tên Khách lén qua sông chết trên đường, hai tên Ngạch quân dự bị bị người ăn vào bụng, một tên Người chơi chính thức không nỗ lực công tháp.”
“Ngoài ba người này, chỉ có Mộ Hồi là “Hắc tháp thích ngươi”.”
Đường Mạch gằn từng chữ nói: “Khách lén qua sông, Ngạch quân dự bị, Người chơi chính thức…… Vậy Mộ Hồi kia là cái gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.