Chương trước
Chương sau
Đường Mạch cũng không nghĩ tới sau khi mình đã thắng được trò chơi đồng hồ chân lý, đối phương thế nhưng vẫn có thể tiến hành công kích. Hắn phản ứng nhanh chóng, ngay khi Lý Tư Kỳ lao về phía hắn, hắn rút ra cây dù nhỏ, ngăn lại một kích này. Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên trên đồng hồ chân lý, lồng giam vô hình vây khốn hai người đã biến mất không thấy đâu nữa. Đường Mạch ngẩng đầu, Lý Tư Kỳ cũng ngẩng đầu.
Hai người đối diện nhau chốc lát, ngay sau đó, đồng thời xông lên.
Đây là một gã đàn ông trẻ tuổi có dáng người thấp bé, nhìn qua cỡ khoảng 30 tuổi, diện mạo bình thường. Có lẽ là bởi vì khá thấp, thân hình gã rất nhanh nhẹn, sức lực không quá lớn nhưng tốc độ lại rất nhanh. Gã căm hận nhìn Đường Mạch, mỗi chiêu đánh xuống đều hướng thẳng vào nơi yếu hại, Đường Mạch đầu tiên là cầm cây dù nhỏ không ngừng tránh né, sau khi tìm được cơ hội, ánh mắt hắn sắc bén hẳn lên.
Cây dù nhỏ hồng nhạt như một tia chớp, sượt qua hõm vai Lý Tư Kỳ. Ngay một khắc khi dù nhỏ đi qua, Lý Tư Kỳ kinh ngạc nhìn Đường Mạch, không rõ hắn muốn làm gì. Nhưng kế tiếp, Đường Mạch liền lạch cạch một tiếng mở ra cây dù nhỏ, nắm chặt cán dù ra sức kéo về phía mình.
Lý Tư Kỳ bị lực đạo mạnh mẽ này kéo về phía trước, mắt thấy rất nhanh liền sẽ đụng phải Đường Mạch. Đường Mạch một chân nâng lên, đá về phía ngực gã. Lý Tư Kỳ kinh hãi trợn to mắt, trên miệng gã phát ra một ánh sáng màu hồng nhạt.
Ngay sau đó, động tác đá chân của Đường Mạch ngưng lại trong chốc lát, Lý Tư Kỳ mượn cơ hội tránh thoát.
Thời gian hai người giao thủ thật ra rất ngắn ngủi, từ khi Lý Tư Kỳ chủ động xông lên cho đến khi Đường Mạch dễ như trở bàn tay chế phục đối phương, hết thảy chỉ mới qua đi một phút đồng hồ. Tính cách cẩn thận của Lý Tư Kỳ vào giờ phút này toàn bộ đều lộ hết ra, gã cũng đủ cảnh giác, cho nên sau khi phát hiện thực lực của Đường Mạch mạnh hơn mình nhiều lần, không thể dùng võ lực để chiến thắng, gã liền lựa chọn chạy trốn. Không phải là chạy trốn đơn giản, mà là vừa chạy trốn, vừa tìm kiếm thời cơ.
Trên đồng hồ chân lý khổng lồ, Đường Mạch và Lý Tư Kỳ bắt đầu một hồi truy đuổi.
Thực lực tổng thể của Lý Tư Kỳ rất yếu kém, nhưng tốc độ so ra lại rất khá. Đường Mạch tuy rằng tốc độ nhanh hơn, nhưng để bắt được gã cũng không hề dễ dàng gì. Một khi không phản ứng, đối phương lại quấy nhiễu tìm kiếm cơ hội, thật giống như *thuốc cao bôi trên da chó.
*一块狗皮膏药: thuốc cao bôi trên da chó. Ý chỉ rất bám dính người, khiến người khác phát phiền, chán ghét ấy:))
Hơn nữa dị năng của tên này……
Khóe miệng Đường Mạch khẽ giật giật, hắn cũng không thật sự muốn đạt được sức mạnh của gã.
Cho dù là như thế nào, trò chơi đã kết thúc. Đồng hồ chân lý không hề phát ra ánh sáng xanh, thân thể nó dần dần được thực thể hóa, biến thành một chiếc đồng hồ khổng lồ bình thường. Đường Mạch đứng ở trung tâm mặt đồng hồ, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh. Lý Tư Kỳ nếu công kích hắn, hắn liền động thủ phản công.
Theo thời gian trôi đi, tiếng bước chân nhảy nhót kia càng thêm rõ ràng. Thời điểm một con thỏ trắng nhỏ nhắn xuất hiện từ trong bóng tối, Lý Tư Kỳ nhìn đối phương bỗng chốc sửng sốt, Đường Mạch nắm lấy cơ hội, lật tay lấy ra Que Diêm Lớn, đập vào người gã.
Ầm vang một tiếng, Lý Tư Kỳ ngã trên mặt đất.
Thỏ tiên sinh vừa tiến lại gần liền nhìn thấy cảnh tượng Đường Mạch đánh người, lá gan nó cũng nhỏ như đám thỏ bình thường kia, sợ tới mức kêu kỉ kỉ loạn lên. Thực lực của Lý Tư Kỳ quả thật có hạn, đầu đỏ que diêm đè lên sau lưng gã, khiến gã không thể nhúc nhích được. Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía Thỏ tiên sinh, nó nhát gan tránh phía sau đồng hồ chân lý, nuốt nước miếng một cái, thật cẩn thận nhìn hắn.
Đường Mạch nheo lại hai mắt, nhìn chằm chằm con Boss Hắc tháp hàng thật giá thật này. Lúc này, bên tai hắn truyền đến một tiếng phá gió, Đường Mạch phản ứng cực nhanh tránh về phía bên trái, thoát khỏi ám khí màu đen kì quái vừa bay tới. Lý Tư Kỳ thấy mình đánh lén không thành công, biểu tình trên mặt thập phần phong phú. Mặt gã nghẹn đến mức đỏ bừng lên, có sự sỉ nhục khi đánh lén bị người phát hiện, có cả sự thù hận cùng thống khổ.
Thỏ tiên sinh phát hiện Lý Tư Kỳ, kinh ngạc nói: “Di, như thế nào trên đồng hồ chân lý lại có đến tận hai nhân loại thế này.”
Đường Mạch nhạy bén nhận thấy được một tia không đúng, hắn nhàn nhạt nói: “Trên đồng hồ chân lý chỉ cho phép một người?”
Trên đồng hồ chân lý chỉ cho phép một người thắng cuộc, điểm này là quy tắc trò chơi do Hắc tháp nói ra, Đường Mạch đã sớm biết. Nhưng giờ phút này hắn lại tựa như cái gì cũng đều không biết, hỏi lại Thỏ tiên sinh một lần nữa.
Thỏ tiên sinh gật gật đầu: “Đương nhiên. Ai thành công, người đó liền là người chiến thắng. Là ai thắng vậy?” Lời vừa nói ra, một ánh sáng xanh phát ra trên người Đường Mạch. Thỏ tiên sinh đương nhiên nói: “A, hóa ra là ngươi thắng à. Ngươi thắng, vậy hắn……” Dừng một chút, nó cúi đầu nhìn về phía Lý Tư Kỳ trên mặt đất, vui vẻ vỗ tay nói: “Hắn liền phải tiến vào hố đen chân lý vĩnh hằng rồi!”
Trong không gian tối tăm, Thỏ tiên sinh đầy mặt vui sướng, ngữ khí nhẹ nhàng. Lý Tư Kỳ nghe được lời này sắc mặt biến đổi. Gã thét chói tai kêu lên “Ta không muốn tiến vào, ta không muốn tiến vào hố đen chân lý”, một cơn lốc xoáy màu đen xuất hiện phía dưới thân thể gã. Đường Mạch thấy thế lập tức nhảy lên, đứng sang bên cạnh, nhìn lốc xoáy đen càng lúc càng lớn, cuối cùng hút trọn toàn bộ thân thể Lý Tư Kỳ.
Lý Tư Kỳ biến mất, hố đen cũng biến mất.
Đường Mạch trầm mặc nhìn đồng hồ chân lý trống không. Chiếc đồng hồ này không có lấy một chút biến hóa nào, tựa như chưa từng có ai bị hút vào hố đen vậy. Đường Mạch lẳng lặng nhìn về phía vị trí Lý Tư Kỳ biến mất trong chốc lát, sắc mặt hắn bình tĩnh, quay đầu lại nhìn về phía Thỏ tiên sinh.
Thỏ tiên sinh phát hiện mình bị Đường Mạch nhìn tới, nó lập tức liền nhớ ra: “Ngươi, ngươi chính là tên nhân loại sờ đuôi ta!”
Khóe môi Đường Mạch chậm rãi nhếch lên.
Trò chơi công tháp không giống với những trò chơi Hắc tháp bình thường, chúng giống nhau ở chỗ đều sẽ có nhiệm vụ chi nhánh và nhiệm vụ chủ tuyến. Hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cũng chưa chắc đã có thể rời khỏi trò chơi, ví dụ như trong trò chơi đánh chuột đất, Đường Mạch đã sớm bắt được chuột đất lông vàng, nhưng hắn cần phải đợi Bà ngoại sói trở về mới có thể kết thúc trò chơi của chính mình.
Nếu nói Bà ngoại sói là Boss Hắc tháp trong trò chơi đánh chuột đất, vậy không còn nghi ngờ gì nữa, con thỏ này chính là Boss của trò chơi đồng hồ chân lý.
Tầm mắt Đường Mạch đối diện với tầm mắt của Thỏ tiên sinh.
Thỏ trắng mặc lễ phục tinh xảo nghiêng đầu, không hiểu gì nhìn Đường Mạch. Bỗng nhiên, dưới chân Đường Mạch vừa giẫm, ngay lập tức phi về phía nó.
“A a a a cứu mạng a, có người muốn ăn thịt thỏ a!!!”
Thỏ tiên sinh hoảng sợ co chân liền chạy.
Tốc độ của nó nhanh hơn tốc độ của Đường Mạch, nhưng nơi này bị hạn chế, Thỏ tiên sinh lại không biết tránh né rẽ ngoặt, chỉ biết một đường chạy về phía trước. Đường Mạch rất nhanh liền bắt được nó. Hai tay Đường Mạch túm lấy con thỏ kỳ lạ này, đem nó giơ lên không trung. Hai lỗ tai thật dài của nó lay động trong không trung, nó đang không ngừng giãy giụa, buồn bực kêu lên: “Kỉ kỉ! Buông ta ra, buông ta ra. Tên nhân loại âm hiểm giảo hoạt, ta cho ngươi bảo vật còn không được sao, ta cho ngươi bảo vật!”
Đường Mạch dừng động tác, hắn mặt không đổi sắc nói: “Bảo vật gì.”
Thỏ tiên sinh móc ra một chiếc đồng hồ quả quýt từ trong lồng ngực. Đây là một chiếc đồng hồ quả quýt trong suốt tinh xảo xinh đẹp, dưới lớp vỏ ngoài sáng long lanh, ba chiếc kim đồng hồ nhỏ đang nhẹ nhàng chuyển động. Thỏ tiên sinh nâng niu đem này chiếc đồng hồ này đặt trong lồng ngực, dùng sức cọ cọ hai cái, tiếp theo mới lưu luyến không rời giao cho Đường Mạch. Đường Mạch đang muốn đưa tay cầm lấy nó, Thỏ tiên sinh lại một phen rụt trở về.
“Ngươi…… Ngươi phải dùng đồng hồ chân lý để đổi!”
Động tác Đường Mạch ngừng lại, hắn bình tĩnh nói: “Đồng hồ chân lý?”
Thỏ tiên sinh gật đầu nói: “Đúng vậy, ngươi phải dùng đồng hồ chân lý để đổi. Ngươi thắng trò chơi đồng hồ chân lý, hiện tại chiếc đồng hồ này chính là của ngươi. Gì, ngươi không được dùng loại ánh mắt này nhìn đồng hồ chân lý của ta, đây là đồng hồ chân lý của ta, ta muốn dâng nó cho Vương hậu Hồng Đào. Trên thế giới này chỉ có Vương hậu Hồng Đào mới có thể sử dụng đồng hồ chân lý vĩ đại, đặt nó trong tay nhân loại các ngươi, nó chỉ có thể coi như một chiếc đồng hồ hỏng không được lắp pin thôi!”
Một giọng trẻ con thanh thúy vang lên trong đầu Đường Mạch——
“Leng keng! Người chơi Đường Mạch thành công hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến ‘Trò chơi đồng hồ chân lý của Thỏ tiên sinh’, đạt được khen thưởng: Đồng hồ chân lý. Hữu nghị nhắc nhở: Đồng hồ chân lý không chịu sự khống chế của người chơi, có thể dùng để đổi lấy đồng hồ xác suất của Thỏ tiên sinh.”
Đường Mạch không chút do dự đổi lấy đồng hồ quả quýt.
Thỏ tiên sinh nhẹ nhàng thở ra, nhưng ngay khi nó còn chưa kịp lấy lại hơi, giọng nói của Đường Mạch đã vang lên bên tai nó: “Không đủ.”
Thỏ tiên sinh: “……?!!!”
Thỏ trắng trợn mắt há hốc mồm nhìn tên nhân loại trước mắt, chỉ thấy người thanh niên này quan sát đồng hồ quả quýt trong suốt, lại chỉ chỉ đồng hồ chân lý khổng lồ trên mặt đất. Hắn nhàn nhạt nói: “Chiếc đồng hồ quả quýt này nhỏ, đồng hồ chân lý lại lớn như vậy, dùng nó để đổi với đồng hồ chân lý của ta, ta chịu thiệt rồi.” Dừng một chút, Đường Mạch bổ sung nói: “Cực kì chịu thiệt.”
Thỏ tiên sinh: “……”
Thỏ tiên sinh tức giận đến mức thật muốn bạo phát mà đập cho tên nhân loại tham lam không biết xấu hổ này một trận!
May thay nó vẫn kịp nhịn xuống.
Đường Mạch cũng là lần đầu tiên cò kè mặc cả với Boss Hắc tháp. Không thể trách hắn trước kia quá thiện lương được, bởi vì hắn thật sự chưa từng gặp qua con Boss Hắc tháp nào dễ bắt nạt đến vậy. Giá trị vũ lực của Thỏ tiên sinh gần như là bằng không, nhìn thấy Đường Mạch, phản ứng đầu tiên của nó lại là chạy trốn, không giống những quái vật Hắc tháp khác vừa gặp liền gào lên muốn ăn thịt hắn.
Một con thỏ nhát gan như vậy, không bắt nạt nó một chút, liền cảm thấy thực có lỗi với nó mà…
Đường Mạch chỉ là tùy tiện nói vài câu, chứ cũng không thực sự muốn lấy được gì từ Thỏ tiên sinh. Ai ngờ nó lại bắt đầu sờ sờ túi áo. Nó vuốt vuốt, lại móc ra một viên kẹo màu vàng. Nó ủy khuất nhìn viên kẹo này, giãy giụa hồi lâu mới đem nó nhét vào trong tay Đường Mạch.
“Ta, ta cũng chỉ cho ngươi cái này thôi! Ngươi không được tham lam nữa, tham nữa ta cũng sẽ không cho ngươi! Ngươi trả đồng hồ chân lý lại cho ta đi, đồng hồ chân lý của ta!”
Đường Mạch dùng tốc độ cực nhanh che dấu sự kinh ngạc trong mắt mình. Hắn mặt không cảm xúc nhận lấy viên kẹo kia, giữa “Thử dọa dẫm thêm một lần nữa có lẽ còn lấy đượcthêm gì đó” với “Boss Hắc tháp dù sao vẫn là Boss Hắc tháp, cũng không thể tiếp tục nhượng bộ nhiều lần như vậy”, Đường Mạch lựa chọn cái sau. *Thấy được rồi liền thu tay, hắn đem đồng hồ quả quýt trong suốt và kẹo bỏ vào trong túi.
*见好就收: thấy được rồi thì thu tay, ý chỉ làm việc có chừng mực, dừng tay đúng lúc (nghĩa tốt).
Trong nháy máy khi Đường Mạch cất hai vật phẩm này đi, đồng hồ chân lý lại phát ra ánh sáng xanh.
Thỏ tiên sinh kích động kêu lên: “Đồng hồ chân lý của ta!”
Một âm thanh vang dội vang lên trong đầu Đường Mạch——
“Leng keng! Trung Quốc khu 1 Người chơi chính thức Đường Mạch thành công thông quan Hắc tháp ba tầng (hình thức bình thường).”
Cùng lúc đó, khắp nơi trên toàn cầu, những giọng nói trẻ con của Hắc tháp cũng đồng thời vang lên ——
“Leng keng! Nước Nga khu 1 Người chơi chính thức Andrey · Ivan · Peter thành công thông quan Hắc tháp tầng thứ ba.”
“Leng keng! Nước Nga khu 1 Người chơi chính thức Andrey · Ivan · Peter
Âm thanh của Hắc tháp bỗng nhiên dừng lại, qua đi một giây, nó lại tiếp tục bá cáo trên toàn thế giới. Nó thông báo tổng cộng ba lần, người chơi toàn cầu dừng lại động tác trên tay, kinh ngạc nhìn về phía tòa Hắc tháp đang cách mình gần nhất.
Người chơi đầu tiên trên toàn thế giới thông quan số tầng Hắc tháp mới, đều sẽ được Hắc tháp thông báo trên toàn cầu ba lần.
Thượng Hải, Trung Quốc, Tổ chức Attack.
Lạc Phong Thành cùng mấy người Trần San San đang họp trong văn phòng, nghe được âm thanh của Hắc tháp, Jacks sờ sờ đầu: “A, lần này người đầu tiên trên toàn thế giới thông quan Hắc tháp tầng thứ ba không phải Phó Văn Đoạt à?”
Trần San San: “Sao có thể luôn là anh ấy được.”
Lạc Phong Thành cầm bút, nhanh chóng viết xuống một hàng chữ trên tư liệu.
“Andrey · Ivan · Peter…… Người này không phải là người Nga đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất, tầng thứ hai. Nhưng hiện tại, anh ta lại là người đầu tiên thông quan Hắc tháp tầng thứ ba. Như vậy……”
“Leng keng! Trung Quốc khu 1 người chơi Đường Mạch thành công thông quan Hắc tháp tầng thứ ba!”
Lời thông báo này chỉ vang lên một lần, nhưng tất cả mọi người trên toàn thế giới đang tự hỏi “Andrey là ai”, toàn bộ đều giật mình tại chỗ. Qua đi vài giây, mới có người kinh ngạc nói “Đường Mạch lại là ai vậy? Tên của hai người này trước kia chưa từng nghe nói qua, đều là người chơi mới sao?!”, Cũng có người không nói gì mà lẳng lặng đi về phía Hắc tháp, mở ra trò chơi công tháp Hắc tháp tầng thứ ba.
Miệng Lạc Phong Thành vẫn đang mở, lời phía trước còn chưa nói xong. Sau khi nghe được thông báo mới của Hắc tháp, anh ta lắc đầu cười cười. Trần San San tuy rằng mặt ngoài trấn định, trong ánh mắt lại không giấu được sự vui mừng. Cô bé là vì Đường Mạch mà vui mừng. Biểu hiện của Jacks lại thực thẳng thắn: “Đường Mạch?! A Đường cũng lợi hại thật đấy, tôi vừa mới thông quan Hắc tháp tầng thứ hai, cậu ta vậy mà đã thông quan Hắc tháp tầng thứ ba rồi?!”
Tô Châu.
Một thanh niên cao gầy mặt trẻ con đang đút hai tay trong túi, cười hì hì đi trên đường phố không một bóng người. Anh ta dường như không hề sợ hãi buổi tối sẽ có người đánh lén mình, cứ thoải mái nhàn nhã mà đi về phía. Bỗng nhiên nghe được âm thanh của Hắc tháp, bước chân đối phương liền ngừng lại. Nụ cười trên môi càng thêm sáng lạn, Bạch Nhược Dao cười hì hì, ra vẻ kinh ngạc: “Trung Quốc khu 1…… A, vậy chẳng phải là Bắc Kinh sao?”
Nam Kinh.
Tiêu Quý Đồng nghe thấy tên Đường Mạch, chỉ thoáng kinh ngạc trong chớp mắt, tiếp theo cười nhẹ nói: “Có vẻ như cũng không có vấn đề gì.”
Bắc Kinh, tổ chức Thiên Tuyển.
Vừa trải qua một phó bản hiện thực tra tấn người chơi, Tề Hành và Lý Diệu sắc mặt tái nhợt trở lại căn cứ của tổ chức ở trường trung học số 80. Hai người chưa kịp yên vị, Tề Hành còn đang đắc ý nói “Hãy chờ xem, hắn chỉ cần chết trong trò chơi công tháp, chúng ta liền có thể lấy lại đồ vật thuộc về thủ lĩnh và cô rồi”. Anh ta vừa mới nói xong, âm thanh nhắc nhở của Hắc tháp liền vang lên.
Nụ cười trên mặt Tề Hành cừng đờ lại, Lý Diệu cũng há hốc miệng.
Luyện Dư Tranh đang nghe Tề Hành khoác lác: “……”
Tề Hành: “ĐM, cô đánh tôi làm gì! Tôi không phải cố ý. Ai biết được tên tiểu tử kia thật sự lại có thể thông quan Hắc tháp tầng thứ ba chứ!”
Lúc này, Đường Mạch đang đứng trên đồng hồ chân lý, túm lấy Thỏ tiên sinh. Trước mặt hắn hiện lên một ánh sáng trắng chói mắt, chờ đến khi mở mắt lần nữa, hắn đã về tới địa cầu. Lúc này đang là đêm khuya, Đường Mạch không chút do dự bước vào một ngôi nhà nhỏ ở hai bên đường, hắn canh giữ bên cạnh cửa sổ, sau khi xác định mình không bị phát hiện, hắn mới nhẹ nhàng thở ra.
Tất cả các hệ thống đều đã bị hỏng hoàn toàn, hắn cũng không biết sau khi tiến vào trò chơi công tháp, hiện thực đã trôi qua bao lâu.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Đường Mạch ổn định hô hấp, móc ra trứng gà tây từ trong túi, nhẹ nhàng gõ ba cái. Một giọng nam trầm thấp từ đầu bên kia trứng gà tây vang lên, trái tim Đường Mạch dần dần chìm xuống. Hắn thấp giọng mà “Ừ” một tiếng.
“Là tôi, tôi đã trở về.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.