Chương trước
Chương sau
Đường Mạch là hai năm trước lần đầu tiên đặt chân tới Bắc Kinh. Hắn lúc ấy mới vừa tốt nghiệp đại học, hai người bạn tốt cùng phòng một người đi Thượng Hải, một người đi Bắc Kinh. Lão Vương chính là đi Bắc Kinh. Quốc Khánh năm ấy, Đường Mạch và Hạo Tử cùng nhau đi tới Bắc Kinh thăm lão Vương.
Xe việt dã màu đen thong thả chạy trên đường phố không một bóng người. 
Hai mắt Đường Mạch gắt gao nhìn chằm chằm vào biển báo và cửa hiệu ở hai bên đường, hắn vắt hết óc cố gắng nhớ lại tất cả những cảnh tượng mình từng nhìn thấy trong hai năm trước. Tuy rằng hiện tại tố chất thân thể đã tăng lên, trí nhớ cũng được tăng cường, nhưng lần cuối cùng hắn tới Bắc Kinh đã lâu lắm rồi, mà khi đó cũng không hề chuyên tâm ghi nhớ đường xá. Cho nên khi xe vừa rẽ vào một ngã tư, đi được mấy chục mét Đường Mạch mới nói: “…… Hình như không phải, vừa rồi hẳn là nên rẽ trái.”
Phó Văn Đoạt quay đầu xe, đi lại phía vừa rồi.
Đường Mạch một bên quan sát hoàn cảnh xung quanh, một bên lật xem bản đồ Bắc Kinh trong tay mình. Loại bản đồ này không thể đánh dấu chuẩn xác tên và vị trí của tất cả các tiểu khu ở Bắc Kinh, nhưng nó vẫn sẽ đánh dấu một số trung tâm và nhà xưởng tương đối quan trọng trong thành phố. Thông qua phương pháp loại trừ, Đường Mạch loại đi được rất nhiều tuyến đường không có khả năng xuất hiện trong khu dân cư.
Một giờ sau, xe lái đến trước cửa một tòa tiểu khu cũ liền dừng lại.
“Tìm được rồi.”
Tòa tiểu khu này cũng không quá lớn, các tòa nhà bên trong đều là những tòa nhà sáu tầng, nhìn qua cũng khá lâu đời. Một cánh cửa sắt rỉ sét khổng lồ hơi hơi thấp thoáng, toàn bộ tiểu khu là một mảnh yên tĩnh, không có lấy một tiếng động nào.
Phó Văn Đoạt dừng xe trước cửa tiểu khu, ba người xuống xe.
Đường Mạch đi đến trước cửa sắt, duỗi tay đẩy cửa ra. Kẽo kẹt một tiếng, Đường Mạch nâng ngón tay, phát hiện trên lòng bàn tay có một tầng màu đen nhàn nhạt. Hiển nhiên đã thật lâu không có người đã tới, trên cửa sắt tất cả đều là bụi bặm.
Tìm được tiểu khu rồi, tiếp theo tìm đến nhà bạn thân hắn liền dễ dàng rất nhiều. Đường Mạch tìm mười phút, liền tìm thấy một tòa nhà màu xám ở phía trong cùng. Cửa chống trộm dưới lầu bị khóa lại, Phó Văn Đoạt lấy ra từ ba lô một con dao nhỏ, dễ dàng cạy ra khóa cửa. Sau khi cửa chống trộm mở ra, một trận mốc meo hôi thối phả vào mặt ba người, dường như đã rất lâu chưa từng có gió thổi qua đây.
Phó Văn Thanh nhíu mày, ho khan hai tiếng.
Đường Mạch che mũi, quay đầu liếc mắt nhìn Phó Văn Đoạt. Hai người đồng thời gật đầu, Đường Mạch là người đầu tiên tiến vào.
Tiếng bước chân lộc cộc vang lên trên hành lang. Đường Mạch che lại mũi, đi từng bước lên tới tầng bốn. Cửa ra vào của mỗi nhà đều gắt gao đóng chặt, bên trong không có bất kì âm thanh nào. Khi Địa cầu online, tất cả mọi người trong tòa nhà này rất có thể đều đã biến mất. Thời điểm Đường Mạch đi đến tầng năm liền ngửi được một mùi thối rữa cực kì gay mũi trong không khí. Hắn hoài nghi xoay người nhìn về phía Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt ngay lập tức hiểu rõ suy nghĩ của đối phương, lắc đầu: “Không phải thi thể, hẳn là mùi hư thối của các loại thực phẩm thịt.”
Ba người đi từng bước lên tầng cao nhất.
Đường Mạch đi đến trước một cánh cửa sắt liền dừng lại. Hắn cầm dao nhỏ đang chuẩn bị cạy ra khoá cửa, bỗng nhiên, động tác hắn ngừng lại. Ở phía sau hắn, ánh mắt Phó Văn Đoạt cũng sắc bén hẳn lên. Trên hành lang yên tĩnh, chỉ có Phó Văn Thanh là đang thành thành thật thật mà nhìn vào tay Đường Mạch, chờ đợi hắn cạy khóa cửa. Nhưng mà ngay sau đó, Đường Mạch bỗng chốc quay người, đem dao nhỏ trong tay phi ra ngoài.
Vèo!
Tốc độ lao đi của dao nhỏ cực nhanh, chém sắt như chém bùn, thẳng tắp mà đâm xuyên vào mắt mèo ở phía đối diện, đâm phập vào cánh cửa bên trong, ở trên cửa xuất hiện một lỗ thủng khá lớn.
Phó Văn Thanh mở to hai mắt, còn chưa kịp lên tiếng dò hỏi, Phó Văn Đoạt đã một phen túm lấy cổ áo cậu nhóc, dùng sức ném nhóc ấy xuống dưới lầu.
“Chạy mau!”
Thân thủ của Phó Văn Thanh tuy rằng không tốt như Phó Văn Đoạt, nhưng thể chất của cậu nhóc sau địa cầu online cũng đã tăng lên. Ngay khi bị Phó Văn Đoạt ném xuống dưới, tay phải cậu nhóc chống đất, vững vàng tiếp đất thành công. Kế tiếp Phó Văn Thanh cũng không ngẩng đầu mà lập tức chạy thẳng xuống lầu, ở trên đỉnh đầu cậu nhóc, âm thanh cửa sắt bị đập xuống đất rầm một tiếng vang lên.
“Bắt lấy thằng nhóc kia làm con tin!”
Phó Văn Đoạt nheo lại hai mắt, một chân đá vào người đàn ông vừa tông cửa chạy ra. Tề Hành nhanh chóng vươn tay ngăn lại, anh ta bị một cước này của Phó Văn Đoạt đá trở lại trong phòng, đập lên vách tường. Phó Văn Đoạt không cho đối phương cơ hội phản ứng, một chân vừa dùng sức, bất ngờ chạy vào trong phòng, tay phải giơ lên đánh vào đầu Tề Hành. Tề Hành lăn trên mặt đất né sang bên cạnh.
Cùng lúc đó, một thân ảnh màu trắng mảnh khảnh vụt ra từ phía bên kia của cánh cửa, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Đường Mạch sớm đã có chuẩn bị. Một sợi dây cao su lấy tốc độ cực nhanh cuốn lấy cánh tay người này. Nữ bác sĩ vừa mới chạy đến tầng năm, dây cao cu liền quấn lấy cổ tay cô ta, dùng sức kéo cô ta trở lại. Lúc này Phó Văn Thanh đã chạy đến lầu hai, nữ bác sĩ kinh ngạc ngẩng đầu, đứng ở cầu thang giao giữa tầng năm và tầng sáu nhìn Đường Mạch, cô ta muốn thoát khỏi sợi dây đang trói buộc mình này, nhưng làm thế nào cũng đều không thể cởi bỏ được nó.
Cuối cùng, nữ bác sĩ kỳ quái nở nụ cười: “Hóa ra đây là dị năng của cậu à, Đường Mạch.”
Nghe được tên mình, Đường Mạch trong lòng cả kinh. Ngay sau đó, nữ bác sĩ gầm lên một tiếng, trở tay bắt lấy sợi dây, đem Đường Mạch kéo xuống dưới. Thân thể Đường Mạch bay vọt lên không trung, hắn bắt lấy thời cơ, một chân đạp lên tường, một chân đạp lên tay vịn cầu thang, ổn định thân thể, cùng nữ bác sĩ giằng co.
Trong một gian phòng khác ở tầng sáu, Phó Văn Đoạt và Tề Hành đã giao đấu được vài hiệp. Âm thanh kim loại va chạm vào nhau không ngừng vang lên. Ở hành lang, tác dụng của dây cao su đã hết, cổ tay nữ bác sĩ được cởi trói, cô ta nghiêng người tránh đi cây dù nhỏ. Rầm! Cây dù nhỏ đâm vào vách tường, Đường Mạch lập tức rút ra, lại tiếp tục đâm xuống một kích.
Nữ bác sĩ quay cuồng thân thể tránh né, Đường Mạch giơ cây dù nhỏ lần lượt công kích trực diện về phía cô ta.
Rầm Rầm Rầm!
Vách tường rất nhanh đã bị đâm ra một đám lỗ tròn, nữ bác sĩ cũng đã bị Đường Mạch dồn vào đường cùng. Cô ta xoay người muốn chạy, nhưng Đường Mạch lại lạch cạch một tiếng mở ra cây dù nhỏ, ngăn cản lại đường chạy thoát của cô ta. Kế tiếp hắn thu dù lại, dùng mũi dù hướng về phía ngực nữ bác sĩ. Sắc mặt nữ bác sĩ biến đổi, lần này cô ta rất khó có thể tiếp tục tránh thoát, chỉ thấy cô ta lấy ra từ trong túi một con dao nhỏ.
Đường Mạch nhìn thấy dao, dự đoán hướng tiến công của đối phương, nghiêng người tránh đi. Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, nữ bác sĩ giơ dao lên, ngay tiếp theo, mũi dao vừa chuyển……lại nhắm ngay về phía cánh tay phải của chính cô ta mà đâm xuống, máu tươi ào ạt chảy ra!
“Là do cậu ép tôi!”
Hai mắt Đường Mạch trợn to, hắn theo bản năng thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng động não suy nghĩ. Nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ thông suốt đối phương vì sao lại đột nhiên làm ra loại hành vi tự hại mình như thế này, bỗng nhiên, một trận đau đớn trực tiếp truyền tới từ tay phải hắn. Cảm giác thống khổ khiến động tác của Đường Mạch chậm lại một nhịp, nữ bác sĩ nhân cơ hội trốn lên lầu, hội hợp cùng đồng bạn.
“Đi!” Tề Hành và nữ bác sĩ liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng nói.
Hai người quay đầu liền chạy về phía ban công, muốn nhảy xuống từ lỗi cửa sổ. Nhưng Phó Văn Đoạt căn bản không cho bọn họ cơ hội rời đi. Một sợi dây thừng mảnh khảnh từ phía sau quấn lên cánh tay Tề Hành, anh ta dùng sức muốn cởi bỏ nó, nhưng dây thừng lại gắt gao quấn chặt lấy anh ta. Đối phương cả giận nói: “Phó Văn Đoạt, chúng tôi hiện tại không muốn đánh nhau với anh!”
Phó Văn Đoạt lạnh lùng nói: “Vậy mấy người mai phục tại nơi này làm cái gì.”
Nữ bác sĩ nỗ lực muốn cởi bỏ dây thừng cho đồng bạn, nhưng trước sau vẫn không thể làm gì được. Cô ta mắng một tiếng, vừa ngẩng đầu, phát hiện Đường Mạch cũng từ ngoài cửa tiến vào. Tay phải Đường Mạch mất tự nhiên rủ xuống, ngón tay run nhè nhẹ. Trên cánh tay hắn không có bất kì vết thương nào, nhưng trận đau đớn xuyên tim kia khiến người không thể bỏ qua.
Phó Văn Đoạt cúi đầu nhìn thoáng qua, phát hiện tình huống không đúng: “Làm sao vậy?”
Đường Mạch chỉ vào cánh tay phải đang không ngừng chảy máu của nữ bác sĩ: “Cô ta tự đâm mình một đao, tôi liền cảm nhận được đau đớn ở cùng một vị trí với cô ta.”
Ánh mắt Phó Văn Đoạt lạnh lùng.
Khả năng phục hồi của nữ bác sĩ thật sự kinh người, chỉ sau vài giây máu tươi đã dần đông lại, miệng vết thương trên cánh tay cô ta dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được cũng đã bắt đầu khép kín. Theo sự khép lại của vết thương, cảm giác đau đớn trên cánh tay phải Đường Mạch cũng dần dần chậm lại.
Dây thừng của Phó Văn Đoạt còn đang quấn chặt lấy Tề Hành, khiến nữ bác sĩ và Tề Hành cũng không thể rời đi.
Bốn người cách nhau năm mét, tạo thành thế giằng co trong gian phòng này.
Phó Văn Đoạt: “Mấy người rốt cuộc muốn làm gì.”
Tề Hành cười lạnh nói: “Không liên quan gì đến anh, đi ngang qua không được sao? Bắc Kinh là nhà anh xây lên à, không cho phép chúng tôi tùy tiện đi dạo?”
“Vì sao cô lại biết tên tôi.”
Những lời này vừa nói ra, Tề Hành và nữ bác sĩ cùng nhau quay đầu, nhìn về phía Đường Mạch.
Trên mặt Tề Hành hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó anh ta lập tức xoay đầu: “Đm, cô thế mà lại gọi ra tên hắn?”
Nữ bác sĩ: “…… Lúc ấy tình huống nguy cấp, tôi không cẩn lỡ miệng nói ra.”
“Mẹ kiếp!”
Giữa bốn người duy trì một sự cân bằng thực vi diệu. Dây thừng của Phó Văn Đoạt vẫn luôn bó chặt cánh tay Tề Hành, nữ bác sĩ và Tề Hành lại vẫn luôn không ngừng thử cởi bỏ nó. Tề Hành răn dạy nữ bác sĩ, không khí khẩn trương dường như có chút giảm bớt. Ngay sau khi Tề Hành nói ra câu “Chờ đến khi trở về Luyện Dư Tranh khẳng định sẽ giết chết cô”, một chân anh ta và nữ bác sĩ đột nhiên dùng sức, đồng thời tiến lên, tấn công về phía Đường Mạch.
Nhưng Đường Mạch căn bản cũng không hề thả lỏng cảnh giác. 
Hắn xoay người tránh đi trường côn của Tề Hành vừa đánh tới, đang chuẩn bị phản kích, bỗng nhiên, đầu hắn cảm nhận được một trận đau đớn thấu tim. Đường Mạch kêu lên một tiếng. Ở cách đó không xa, nữ bác sĩ cười lạnh dùng dao vẽ ra một miệng máu trên đầu mình. Trên đầu Đường Mạch không có máu, nhưng cảm giác đau đớn khi da thịt bị cắt qua giống như kim châm, đâm vào trái tim hắn.
Phó Văn Đoạt trực tiếp nhằm phía nữ bác sĩ, nữ bác sĩ một bên chạy trốn, một bên cầm dao tiếp tục tự làm đau chính mình. Tốc độ khôi phục của cô ta thực sự quá kinh người, cho dù vẽ ra miệng vết thương ở chỗ nào, đều có thể nội trong vòng năm giây sẽ khép lại. Nhưng chỉ cần như vậy là đủ. Tề Hành lần lượt nhằm về phía Đường Mạch, mỗi khi Đường Mạch muốn phản kích, cảm giác đau đớn thình lình xảy đến kia sẽ khiến động tác của hắn chậm lại, chỉ có thể không ngừng mà phòng ngự.
Tay phải Phó Văn Đoạt phải vung lên, thứ vũ khí kim loại sắc bén màu đen ầm một tiếng cắt qua vách tường. Nữ bác sĩ rốt cuộc bị hắn bức vào đường cùng.
Mắt thấy tình huống không ổn, trong ánh mắt nữ bác sĩ lập loè lên một tia sáng trắng, giây tiếp cô ta lại đâm một dao vào bả vai mình. Động tác Phó Văn Đoạt hơi ngừng lại, nhưng vũ khí kim loại sắc bén màu đen kia vẫn cứ đâm xuyên qua bụng nữ bác sĩ, cô ta phun ra một búng máu tươi.
Nữ bác sĩ vội vàng liên tục vẽ ra hơn mười miệng vết thương trên người mình, cuối cùng dứt khoát một đao tự chặt đứt tay phải, nhưng tốc độ của Phó Văn Đoạt vẫn không hề giảm bớt.
Nữ bác sĩ hoảng sợ nói: “Đm, anh có còn là con người nữa không đấy!!!”
Đáp lại cô ta là một kích hướng về phía ngực từ Phó Văn Đoạt. Nữ bác sĩ thấy thế nghiêng người tránh đi, nhưng mà ngay sau đó, một thanh chùy thủ màu đen xuất hiện trong tay trái của Phó Văn Đoạt. Tay phải đối phương múa may vũ khí màu đen, bức cho nữ bác sĩ né tránh sang trái, vừa lúc bại lộ sơ hở. Chủy thủ sắc bén như tia chớp đen, phụt một tiếng đâm vào trái tim nữ bác sĩ.
Nữ bác sĩ mở to hai mắt, trừng mắt nhìn thằng về phía Phó Văn Đoạt. Máu tươi từ miệng cô ta không ngừng phun ra, Phó Văn Đoạt cũng đồng dạng cảm nhận được nỗi đau khi trái tim bị đâm xuyên qua. Sự đau đớn ấy khiến hắn mấp máy môi, nhưng lại không phát ra bất kì thanh âm nào. Trong mắt nữ bác sĩ hiện lên các loại thần sắc phức tạp, cuối cùng, một chân cô ta đột nhiên dùng sức, cả người nhảy về phía sau, bay ra khỏi cửa, đâm sầm vào cửa phòng đối diện.
“Tề Hành, đm cậu mau tới cứu tôi, tôi sắp chết rồi đây này!”
Sau khi dị năng của nữ bác sĩ chuyển qua Phó Văn Đoạt, tình huống của Đường Mạch bên này cũng không qua nguy cấp. Phó Văn Đoạt đã từng nói qua, hắn biết được dị năng của Nguyễn Vọng Thư và Tề Hành. Dị năng của Nguyễn Vọng Thư là khống chế trọng lực, còn dị năng của Tề Hành là một loại quấy nhiễu thị giác. Thời điểm mỗi khi anh ta công kích, thị giác sẽ xuất hiện hai “Tề Hành”. Một người là “Tề Hành” thật sự, một người sẽ là “Tề Hành” hư ảnh.
Tiếng kêu cứu của nữ bác sĩ nhìn như dùng mười phần sức lực, nhưng thật ra giọng nói đã rất run rẩy, âm cuối sắp tiêu tán đến nơi.
Tề Hành nghe thấy tiếng gào này, đầu tiên là mắng một câu thô tục, tiếp theo cũng không quay đầu lại mà nhằm về phía đối diện. Đường Mạch bắt lấy cơ hội, múa may cây dù nhỏ hướng về phía sau lưng Tề Hành. Thân ảnh Tề Hành ngay một khắc này liền biến thành hai người, anh ta rống giận phản công về phía Đường Mạch, Đường Mạch tránh đi trường côn nằm ở tay phải, đồng thời cây dù nhỏ cũng một kích đâm xuyên qua ngực Tề Hành thật.
Nhưng mà cùng lúc đó, tay trái vẫn luôn đặt ở phía sau của Tề Hành đột nhiên vung lên. Trong tay anh ta có một mảnh giấy màu đen, trông rất giống một lá bùa, đối phương động một chút đã đem mảnh giấy dán lên trán Đường Mạch. Đường Mạch phản ứng cực nhanh, tránh đi một kích này. Nhưng khi mảnh giấy chỉ còn cách đầu hắn khoảng 10cm, dường như có gì đó vụt qua trước mắt, vèo một cái bay đến trên đầu, gắt gao dán chặt trên trán hắn.
Tề Hành la lớn: “Mommy mommy hống, Hắc tháp là cha ta!”
Nói xong câu đó, một chân Tề Hành đạp tường, mượn lực bay về phía phòng đối diện. Anh đỡ lấy nữ bác sĩ, vốn đang muốn mang theo cô ta nhảy xuống lầu chạy trốn, nhưng ngay khi hai người vừa mới tiến vào cửa phòng, một giọng trẻ con thanh thúy liền vang lên trong hành lang——
“Leng keng! Người chơi Tề Hành, Lý Diệu kích phát nhiệm vụ chi nhánh ‘Hai người trở lên bước vào phòng ngủ của Vương Trạch Tín’, chính thức tiến vào phó bản hiện thực ‘Một ngày trước khi chết của Người chơi chính thức Vương Trạch Tín’. 
Địa điểm trò chơi: Phòng ngủ của Vương Trạch Tín. 
Thời gian trò chơi: Một ngày. 
Hữu nghị nhắc nhở: Người rời khỏi địa điểm trò chơi sẽ coi như bỏ quyền trò chơi, hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Thỉnh người chơi tích cực tham dự, tận hưởng trò chơi!”
Một chân Tề Hành vừa mới đưa ra ban công cương ở giữa không trung. Trong miệng Lý Diệu lại phun ra một búng máu, không biết là vì tức giận hay là bởi vì miệng vết thương nơi trái tim kia.
Tề Hành lôi kéo cổ áo Lý Diệu, trên mặt giống như vỉ màu bị đánh đổ, biểu tình lúc này cực kỳ phong phú. Cuối cùng anh ta liên tục chửi bậy, sắc mặt xanh mét lôi kéo Lý Diệu trở lại trong phòng. Tề Hành vừa ngẩng đầu, phát hiện Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đang đứng ở phòng đối diện. Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Đường Mạch, anh ta cho rằng Đường Mạch là bởi vì mảnh giấy màu đen mình vừa dán lên trán mà cảm thấy sợ hãi, anh ta cười lạnh nói: “Ha hả, họ Đường kia, tôi không phải đánh không lại cậu, mà là nơi này quá nhỏ, không gian để tôi phát huy hữu hạn. Cậu cứ chờ đấy, rồi cậu sẽ biết đó là cái gì.”
Phó Văn Đoạt sau khi nghe Hắc Tháp nói ra tên của phó bản hiện thực này, liền cúi đầu, nhìn về phía Đường Mạch.
Mặt Đường Mạch cắt không còn một giọt máu, hắn thất thần nhìn về phía đối diện. Cánh cửa nơi ấy sớm đã bị Lý Diệu dùng thân thể đập hư, cửa của gian nhà bên phía bọn họ cũng bị Tề Hành đá hỏng. Giờ khắc này, bốn người bọn họ cứ như vậy đứng ở hai gian phòng, cửa lớn rộng mở, nhìn chằm chằm đối phương.
Chỉ cách nhau chỉ mười mấy mét, nhưng lại xa như giữa sự sống và cái chết vậy.
Nếu mở ra được cửa phòng lão Vương, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt sẽ không phát hiện Tề Hành và Lý Diệu đang giấu mình sau một cánh cửa khác, thông qua mắt mèo lặng lẽ quan sát bọn họ, và người vừa rồi tiến vào căn nhà kia chính là bọn họ. Nhưng mà hết thảy đều không có “nếu như”. Thật giống như Hắc tháp vừa nói, phó bản này gọi là “Một ngày trước khi chết của Người chơi chính thức Vương Trạch Tín ”.
Đường Mạch bình tĩnh nhìn về phía gian phòng đối diện, ba giây sau, hắn nói: “Đi.”
Phó Văn Đoạt nhìn hắn trong chốc lát, nói: “Được.”
Đi từ hàng lang có chút nguy hiểm. Người chơi khác không vào được phó bản hiện thực đã mở ra kia, Tề Hành và Lý Diệu cũng sẽ không đi ra. Nhưng bọn họ rất có thể sẽ sử dụng đạo cụ, đánh lén Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Đường Mạch đi đến ban công của gian nhà ở phía bên bọn họ, tay phải chống lên, nhảy xuống.
Hai người biến mất trong phòng. Sau khi bọn họ rời đi không lâu, trên hành lang vang lên tiếng cãi cọ của Tề Hành và Lý Diệu.
“Đều tại cô đấy, tôi đã nói không cần khẩn trương như vậy, hiện tại thì tốt rồi, cmn lại kích phát một cái phó bản hiện thực không thể nào mà hiểu nổi.”
“Có thể trách tôi sao? Không phải cậu nói thời gian có hạn, chỉ còn lại bảy ngày, thủ lĩnh vẫn chưa tỉnh, Luyện Dư Tranh cũng không thể tới đây, chúng ta nắm chặt thời gian, hành sự tùy theo hoàn cảnh à?”
“Đm, tôi nói trách cô thì chính là trách cô đấy.”
“Đm anh……”
Bỗng nhiên, hai người đột nhiên im bặt, bọn họ đồng thời quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
Nơi đó vốn dĩ không còn cửa, bởi vì cửa phòng đã bị nữ bác sĩ đập hư. Nhưng hiện giờ, một cánh cửa mới tinh lại xuất hiện ở chỗ đó. Lỗ khóa truyền đến một tiếng lạch cạch, cửa phòng bị người mở ra. Phía sau cửa không có lấy một bóng người.
Tề Hành và Lý Diệu không cãi cọ nữa, ánh mắt bọn họ lạnh lẽo nhìn về phía cửa phòng. Chỉ thấy ở nơi trống rỗng kia, đột nhiên xuất hiện một bên chân. Này thật sự chỉ là một bên chân, ở vị trí cửa ra vào, dường như có một kết giới vô hình, có người từ ngoài phòng tiến vào, men theo động tác của cậu ta, thân thể cậu ta cũng từng chút mà hiện ra trong không khí.
Ngay sau khi cậu ta đã hoàn toàn tiến vào gian phòng, toàn bộ thân thể đối phương cũng dần xuất hiện.
Đây là một người thanh niên tóc húi cua thân hình cao lớn, cả người cậu ta đều là máu, trên mặt có một miệng vết thương dữ tợn. Sau khi lảo đảo đi vào phòng, cậu ta vội vàng chạy về phía phòng ngủ. Cậu ta dường như không hề nhìn thấy Tề Hành và Lý Diệu đang đứng trong phòng khách, một bên chạy vào phòng ngủ, một bên run rẩy nói: “Di động, di động……Phải nói việc này cho Hạo Tử và A Đường. Đúng, nói cho, nói cho hai người bọn họ, nhất định phải nhắc nhở bọn họ, Trò chơi Hắc tháp, Trò chơi Hắc tháp……”
Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng đóng lại.
“Leng keng! Phó bản hiện thực ‘Một ngày trước khi chết của Người chơi chính thức Vương Trạch Tín ’ chính thức mở ra!”
Dưới lầu, trong hoa viên của tiểu khu.
Sau khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt từ tầng sáu đi xuống dưới, liền ở trong tiểu khu tìm kiếm một lát, cuối cùng cũng tìm được Phó Văn Thanh đang ẩn mình trong một góc khuất. Cậu nhóc trốn đến kín kẽ, với nhãn lực của Đường Mạch mà nhìn không ra nhóc con ấy đang ở đâu. Vẫn là Phó Văn Đoạt dựa vào năng lực phản trinh sát lợi hại của mình, tìm được Phó Văn Thanh trốn trong bụi bỏ, trên đầu còn cắm rất nhiều cỏ dại các loại.
Phó Văn Thanh nhìn thấy hai người, rất nhanh liền phát hiện miệng vết thương trên người Đường Mạch và anh họ nhà mình. Cậu nhóc vội vàng móc từ trong ba lô ra một lọ nước khoáng. Phó Văn Đoạt dùng nước khoáng tưới lên vết thương của mình, sau đó đưa cho Đường Mạch.
Đường Mạch bình tĩnh tiếp nhận nước khoáng.
Ánh mắt Phó Văn Đoạt chăm chú nhìn trên người hắn.
Xử lý xong miệng vết thương, ba người lên xe, rời khỏi tiểu khu, tìm được một nơi an toàn liền dừng lại. Sau khi xác định phía sau không có người theo dõi, Phó Văn Đoạt liền khóa chặt cửa lại.
Đây là một kho hàng nhỏ tối tăm, là nơi các chuỗi cửa hàng quần áo thương hiệu thể thao chuyên đặt hàng. Trải qua một trận vừa rồi, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt tuy rằng không bị thương nặng, nhưng quần áo trên người cũng đã rách nát hết cả.
Phó Văn Đoạt cầm bộ một quần áo thể thao màu trắng đưa cho Đường Mạch, Đường Mạch đưa tay nhận lấy.
Hai người ở trong kho hàng thay quần áo xong xuôi, lúc này bọn họ mới bắt đầu thảo luận về tình huống diễn ra lúc trước. Quan trọng nhất chính là mảnh giấy màu đen đang dán trên trán Đường Mạch kia.
Phó Văn Đoạt mở đèn pin, đem ánh sáng chiếu lên trán Đường Mạch, nhìn kỹ tờ giấy này. “Dài 3cm, rộng 1cm. Mặt trên không có bất kì chữ gì. Sờ lên cũng không thấy có gì khác biệt với những tờ giấy bình thường. Nhưng mà…. không giật xuống được.” Phó Văn Đoạt thử dùng sức kéo mảnh giấy này, nhưng nó lại giống như dính liền với cơ thể Đường Mạch. Kéo mảnh giấy, làn da Đường Mạch cũng theo đó mà bị kéo căng ra.
Phó Văn Thanh: “Người mai phục tại nơi đó đã chết rồi ạ?”
Phó Văn Đoạt lắc đầu: “Vẫn chưa, một người trong số bọn họ đã bị trọng thương. Hai người đó vừa mới tiến vào một phó bản hiện thực.”
“Trong toà nhà kia có Phó bản hiện thực ạ?” Phó Văn Thanh kinh ngạc nói.
Đường Mạch bình tĩnh đáp lời: “Có. Chính là căn phòng mà ban đầu chúng ta định đi vào, chỉ cần hai người trở lên bước vào đó, liền sẽ kích phát Phó bản hiện thực, tên của phó bản là một ngày trước khi chết của chủ nhà.”
Ban đầu Phó Văn Thanh còn chưa kịp phản ứng lại, nhưng ngay khi cậu nhóc nhớ tớ chủ nhân của căn phòng kia chính là bạn tốt của Đường Mạch, cậu nhóc liền kinh ngạc nhìn về phía Đường Mạch.
Đường Mạch duỗi tay kéo kéo mảnh giấy trên trán mình: “Quả thật kéo không ra. Thời điểm vừa rồi khi tôi đánh nhau với Tề Hành, mảnh giấy này của anh ta cũng không phải thật sự dán trên trán tôi. Nhưng ngay khi nó cách trán tôi khoảng 10cm, nó bỗng nhiên liền rời khỏi tay Tề Hành, chính mình chủ động dán lên.” Đường Mạch khẳng định nói. “Đây là đạo cụ.”
Mảnh giấy thần kỳ như vậy, thực rõ ràng là đạo cụ.
“Tề Hành nói…… Mommy mommy hống, Hắc tháp là cha ta.” Đường Mạch lặp lại một lần những lời này, hắn suy tư trong chốc lát, “Đây hẳn là chú ngữ. Đây là đạo cụ của Hắc tháp, anh ta nói tôi rất nhanh liền sẽ biết được tác dụng của nó là gì. Xem ra mảnh giấy này hẳn là sẽ trong khoảng thời gian ngắn liền biểu hiện ra hiệu quả. Tình huống xấu nhất là…. Nó ở rất gần đại não, có thể sẽ gây tổn hại cho đại não.”
Phó Văn Đoạt: “Nếu nó thực sự có hiệu quả như vậy, thời điểm khi tôi đánh nhau với anh ta, anh ta hẳn đã sử dụng với tôi từ lâu rồi.”
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Phó Văn Đoạt: “Cho nên đây chỉ là tình huống xấu nhất.”
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.
Mảnh giấy màu đen này quá mức thần bí, ai cũng đều không thể lí giải được nó. Nó dán ở giữa trán Đường Mạch, vừa khéo lại bay bay trên mũi hắn. Đường Mạch đẩy đẩy mảnh giấy kì quái này, hắn không tiếp tục dây dưa với nó nữa, quay đầu nhìn Phó Văn Đoạt: “Thực rõ ràng, giống như chúng ta đã từng suy đoán trước đây, tổ chức Thiên Tuyển quả thật biết được vị trí toạ độ của tôi. Bốn tên Khách lén qua sông lần trước biết, Tề Hành và Lý Diệu lần này cũng biết.”
Phó Văn Đoạt: “Tề Hành và Lý Diệu là hai trong bảy thành viên ban đầu của Thiên Tuyển. Lý Diệu thường xuyên mặc áo khoác trắng, trước địa cầu online cô ta hình như là bác sĩ, hiện tại cũng đảm đương nhiệm vụ này trong Thiên Tuyển. Ban đầu tôi cho rằng là vì công việc trước kia của cô ta, hiện tại xem ra, có lẽ còn là vì liên quan tới dị năng của cô ta nữa.”
Hai người liếc nhau.
Đường Mạch: “Dị năng của cô ta thực sự rất kỳ lạ. Sau khi cô ta tự làm mình bị thương, bản thân cô ta dường như không hề cảm nhận được sự đau đớn, nhưng người khác thì lại có thể. Nhưng đối tượng chịu tác dụng hẳn là giới hạn chỉ trong một người. Sau khi cô ta chuyển dời cảm giác đau đớn sang cơ thể anh, tôi liền không cảm thấy gì nữa.” Dừng một chút, hai mắt Đường Mạch mở lớn, hắn bỗng nhiên nghĩ đến: “Thời điểm vừa rồi khi anh đâm thủng trái tim cô ta……”
Phó Văn Đoạt gật gật đầu: “Ừ, cảm giác đau đớn là ở trên người tôi.”
Đường Mạch: “Còn đau không?”
“Sau khi cô ta lao sang căn phòng đối diện đã thu hồi dị năng rồi.”
Đường Mạch yên lặng nhìn Phó Văn Đoạt. Hắn nhớ rõ, thời điểm khi Lý Diệu chạy trốn sang phòng lão Vương, tay phải của cô ta không thấy đâu nữa. Lý Diệu tự chặt đứt tay mình, như vậy đối với Phó Văn Đoạt mà nói……Cảm giác đau đớn thấu tim ấy, người này cũng sẽ cảm nhận được đi.
Đường Mạch nhìn chăm chú Phó Văn Đoạt, sau khi nhìn trong chốc lát, Phó Văn Đoạt nhìn hắn nhướn mày: Làm sao vậy?
Đường Mạch lắc đầu, hắn nói: “Tề Hành và Lý Diệu có thể tìm được chúng ta, chứng minh bọn họ quả thật biết được vị trí toạ độ của tôi. Đồng thời, Lý Diệu cũng gọi tên tôi. Cô biết tôi tên Đường Mạch. Điều này chỉ có hai loại khả năng. Thứ nhất, bọn họ tìm được một người quen biết tôi. Tôi là một người bình thường, không phải đại minh tinh như Luyện Dư Tranh, ở Bắc Kinh tôi không có bạn bè, ngoại trừ lão Vương. Nhưng Hắc tháp rõ ràng đã nói, lão Vương đã chết, từ phản ứng của hai người kia khi vừa rồi kích phát Phó bản hiện thực, bọn họ hẳn cũng không quen biết lão Vương.” Thời điểm nói ra những lời này, Đường Mạch vô cùng bình tĩnh, hắn tiếp tục: “Cho nên, loại khả năng này không tồn tại. Vậy chỉ còn khả năng thứ hai…… Hắc tháp nói tên của tôi cho bọn họ biết.”
Phó Văn Đoạt vẫn luôn chú ý đến biểu tình trên mặt Đường Mạch: “Tề Hành và Lý Diệu cùng nhau động thủ, chứng minh việc giết chết cậu đối với bọn họ mà nói rất quan trọng. Nhưng Nguyễn Vọng Thư lại không tới……”
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cùng nhau nói: “Cậu ta bị thương.”
Sau khi trăm miệng một lời cùng nói ra câu này, hai người đều sửng sốt trong chốc lát, Phó Văn Đoạt khẽ nhếch khóe môi: “Ừ, Nguyễn Vọng Thư khẳng định là đã bị thương, hơn nữa còn là vết thương cực kì nghiêm trọng. Nếu không Tề Hành và Lý Diệu sẽ không xuất hiện cùng nhau. Bọn họ hôm nay chắc hẳn không định động thủ, chỉ là đến xem tình huống. Nhưng lại bị chúng ta phát hiện.”
Đường Mạch suy tư nói: “Nguyễn Vọng Thư, Nguyễn Vọng Thư……” Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu: “Ba ngày trước, Nguyễn Vọng Thư và Luyện Dư Tranh đã thông quan Hắc tháp tầng thứ hai hình thức khó khăn!”
Phó Văn Thanh: “Chẳng lẽ là bởi vì nó, Hắc tháp mới đem tin tức của anh nói cho cho bọn họ?”
Đáp án này ai cũng đều không biết.
Đường Mạch trái lo phải nghĩ, hoàn toàn không thể tưởng tượng được Hắc tháp tại sao lại đem tin tức về một người chơi nói cho một người chơi khác vô điều kiện như vậy. Hắn căn bản không làm ra bất kì điều gì có lỗi với Hắc tháp, thật đúng là nằm không cũng trúng đạn mà. Hắc tháp vô duyên vô cớ liền tiết lộ vị trí toạ độ và tên của hắn cho người khác biết, còn để cho bọn họ tới giết hắn.
Nhưng cho dù là như thế nào……
“Sẽ có hạn chế về mặt thời gian.” Đường Mạch nhìn Phó Văn Đoạt, “Hắc tháp đem tin tức của tôi nói cho bọn họ, nhất định còn kèm theo hạn chế về thời gian. Nếu không Nguyễn Vọng Thư bị trọng thương không thể tới đây, Tề Hành và Lý Diệu sẽ không gấp đến mức chờ không được cậu ta hồi phục liền đã tới đây mai phục chúng ta. Thời gian hạn chế này nhất định rất ngắn, ngắn đến mức Nguyễn Vọng Thư có khả năng không kịp lành vết thương liền đã kết thúc. Nhiều nhất là mười ngày, thậm chí còn có thể ngắn hơn.”
Phó Văn Đoạt cũng đồng ý với cách nhìn nhận này: “Cậu ta hẳn là bị trọng thương khi đang thông quan Hắc Tháp tầng thứ hai hình thức khó khăn.”
Đường Mạch cúi đầu, trầm mặc không nói gì.
Sau một lúc lâu, hắn lại ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn Phó Văn Đoạt và Phó Văn Thanh, giọng nói bình tĩnh: “Nếu đã là như vậy, nếu thật sự đến lúc đó…… Có lẽ tôi có thể thông qua việc tiến vào trò chơi công tháp, né tránh đi sự tập kích của bọn họ.”
Phó Văn Thanh kinh ngạc nói: “Tiến vào trò chơi công tháp?!”
Đường Mạch gật gật đầu: “Đúng vậy, tiến vào trò chơi công tháp. Hắc tháp cho bọn họ tin tức hẳn là có hạn chế về mặt thời gian, nếu anh chủ động tiến vào trò chơi Hắc tháp, bọn họ liền không thể truy đuổi anh nữa. Chỉ cần thời gian trôi qua, anh liền an toàn rồi. Lần này tới chỉ là Tề Hành và Lý Diệu, hơn nữa thực rõ ràng, chỉ có Tề Hành là sở hữu dị năng có tính công kích, dị năng của nữ bác sĩ kia càng thiên về hướng phụ trợ, thực lực không quá mạnh. Nếu lần sau Nguyễn Vọng Thư và Luyện Dư Tranh cùng nhau tới, như vậy…… Tiến vào trò chơi công tháp là phương thức tránh mặt bọn họ tốt nhất.”
Lần công lược Hắc tháp gần nhất của Đường Mạch đã là sự tình của hai tháng trước. Hắn cảm giác với thực lực của hắn hiện tại, Hắc tháp tầng thứ ba cũng không đáng sợ đến vậy. Hơn nữa nếu thật sự không được, hắn vẫn còn một Đồng Vàng Của Quốc Vương.
Tổ chức Thiên Tuyển nếu thật sự dốc toàn lực, lấy thực lực hắn và Phó Văn Đoạt muốn cứng rắn chống lại, khó khăn rất lớn. Đồng Vàng Của Quốc Vương không thể sử dụng trong thế giới thật, trứng gà tây cũng là như thế. Nhưng nếu tiến vào trò chơi, hắn ngược lại sẽ có hy vọng sống sót.
Nếu thật sự gặp phải thời điểm quá mức nguy cấp…… Hắn sẽ lựa chọn tiến vào trò chơi công tháp.
Ba người ở kho hàng nghỉ ngơi một chút, chạng vạng, bọn họ lái xe rời khỏi nơi này.
Buổi tối, ba người nghỉ ngơi trong một nhà ăn nhỏ. Phó Văn Thanh tìm được rất nhiều bình rỗng từ trong phòng bếp của nhà ăn, lại vùi đầu đi rót nước khoáng. Hai tay Đường Mạch đút trong túi, hắn vuốt ve hồng ngọc, cũng muốn ra khỏi cửa. Phó Văn Đoạt bỗng nhiên gọi tên hắn: “Đường Mạch.”
Đường Mạch dừng bước chân, xoay người nhìn Phó Văn Đoạt.
Nhà ăn này tương đối nhỏ, Phó Văn Đoạt ngồi trên bàn trong phòng bếp, sau lưng là chảo xào đen thui cùng với chén đũa lộn xộn. Cảnh vật như vậy cùng người như Phó Văn Đoạt không ăn khớp nhau tí nào, đối phương lẳng lặng nhìn Đường Mạch, ánh mắt sâu thẳm. Qua hồi lâu, Phó Văn Đoạt thấp giọng hỏi: “Cậu còn người thân, bạn bè nào khác không?”
Ngón tay trong túi khẽ run lên, Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Đã không còn ai nữa rồi. Ba mẹ tôi mấy năm trước qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, hai người bạn của tôi một ở Thượng Hải, một ở Bắc Kinh. Hiện tại đều không còn nữa.”
Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng bếp, không khí xung quanh một mảnh an tĩnh.
Phó Văn Đoạt từ trên bàn nhảy xuống, đi từng bước tới trước mặt Đường Mạch.
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn đối phương, không rõ người này đang muốn làm cái gì.
Phó Văn Đoạt nghiêm túc nhìn Đường Mạch, thật lâu sau liền nói: “Cậu còn có chúng tôi.”
Hai mắt Đường Mạch chậm rãi mở lớn, hắn ngửa đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt mình. Hắn bỗng nhiên phát hiện, bản thân mình hình như còn lùn hơn Phó Văn Đoạt nửa cái đầu. Khoảng cách này giúp cho Phó Văn Đoạt có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của ánh trăng trong đôi mắt trong veo của Đường Mạch, mà Đường Mạch giờ phút này cũng đang nhìn chăm chú vào hai mắt Phó Văn Đoạt, dần dần, trái tim hắn liền an tĩnh trở lại.
Trong lòng Đường Mạch dâng lên rất nhiều loại cảm xúc, hắn nhớ tới rất nhiều tác phẩm nổi tiếng. Thời điểm khi nội tâm nhân vật chính phải đối mặt với những thất bại to lớn trong cuộc sống, người khác an ủi anh ta, trong lòng nhân vật chính liền trào lên rất nhiều loại cảm xúc. Rất nhiều tác giả đều dùng một câu để hình dung điều này ——
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nhưng hết thảy khi trăm mối cảm xúc này tới nơi hắn, Đường Mạch nhìn khuôn mặt anh tuấn thâm trầm của Phó Văn Đoạt. Một lát sau, hắn cười thành tiếng.
Phó Văn Đoạt kỳ quái nhìn hắn: “?” Hửm? Kịch bản này hình như không đúng.
Đường Mạch chỉ chỉ trán mình: “Vừa rồi tôi từ trong mắt anh nhìn thấy mảnh giấy này. Thời điểm đứng đối diện nói chuyện với tôi, anh nhìn đến nó mà không cảm thấy kỳ cục à?”
Phó Văn Đoạt: “……”
Một lát sau, “Cậu muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?”
Đường Mạch nghiêm túc nói: “Lời nói thật.”
Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Rất kỳ cục. Trông rất giống cương thi, cương thi Hongkong đều là cái loại này, trên trán bị dính một lá bùa. Tôi đã cố tình muốn bỏ qua nó, nhưng là rất khó. Có lẽ……” Phó Văn Đoạt bỗng nhiên nâng lên tay, che lại trán Đường Mạch, cười nhẹ một tiếng: “Như vậy sẽ có chút thuận mắt hơn.”
Đường Mạch không nghĩ tới Phó Văn Đoạt sẽ đột nhiên làm ra động tác như vậy, hắn bỗng chốc sửng sốt.
Bàn tay ấm áp chạm vào cái trán lạnh lẽo của hắn, lông mi Đường Mạch hơi rung động, ngơ ngẩn nhìn Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt cũng đang nhìn lại hắn.
Hai người đều không mở miệng.
Độ ấm kia càng ngày càng nóng, Đường Mạch cảm giác được, ho hấp của chính mình dường như cũng đang nóng lên hừng hực. Loại cảm giác này rất kỳ quái, nhiệt độ nóng bỏng kia khiến hắn cảm thấy rất mất tự nhiên, mà trái tim hắn theo độ ấm này cũng càng đập nhanh hơn.
Ngay sau đó, Đường Mạch một phen giữ chặt tay Phó Văn Đoạt.
Đường Mạch nhanh chóng lấy tay đối phương ra khỏi trán mình,  ánh mắt Phó Văn Đoạt bỗng nhiên nghiêm túc hẳn lên: “Biến thành màu đỏ rồi!”
Chỉ thấy ở trên trán Đường Mạch, mảnh giấy màu đen kia bỗng nhiên biến thành màu đỏ. Nó đang không ngừng nóng lên, Đường Mạch vuốt trán mình, nhiệt độ trên mảnh giấy ngày càng cao. Sắc mặt hai người đều trầm xuống, ngay khi nhiệt độ trên mảnh giấy đạt tới một mức độ nhất định, đột nhiên, một giọng trẻ con lanh lảnh vang lên trong phòng ——
“Leng keng! Kiểm tra đo lường tìm được bùa chú ‘ Ta yêu Hắc tháp ta muốn công tháp’. Người chơi Đường Mạch thành công kích phát trò chơi công tháp, một phút đồng hồ sau, mở ra trò chơi công tháp, thành công thông quan có thể đạt được khen thưởng thêm vào ‘Ta yêu Hắc tháp ta muốn công tháp ’.”
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đồng loạt biến sắc.
Phó Văn Thanh lúc này từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy sắc mặt xanh mét của hai người, cậu nhóc kỳ quái nói: “Làm sao vậy ạ?”
Hai mắt Đường Mạch chuyển động, trong vòng ba giây hắn làm ra quyết định: “Anh đi công tháp đây.”
Phó Văn Thanh bị dọa sợ: “Cái gì cơ ạ?!”
Anh ban ngày vừa mới nói có thể sẽ lựa chọn đi công tháp, hiện tại liền đi luôn đó hả? Nhanh chóng dứt khoát đến vậy sao?!
Phó Văn Đoạt hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Đường Mạch. Cho dù là lợi dụng trò chơi công tháp tránh đi tổ chức Thiên Tuyển, hay là để đạt được khen thưởng thêm vào kia, cả hai thứ đó đều cực kỳ có lực hấp dẫn. Phó Văn Đoạt nói: “Được. Không biết cậu chừng nào mới trở về, cửa Đông Hoa 300m về phía nam, có một gian phòng. Từ bên ngoài nhìn vào chỉ là một cái tứ hợp viện bình thường, trước cửa có một chậu hoa hồng nguyệt quý. Tôi và Tiểu Thanh ở đó chờ cậu, mười ngày. Mười ngày sau nếu cậu còn chưa trở về, chúng ta sẽ dùng trứng gà tây liên hệ.”
Đường Mạch gật gật đầu: “Được.”
Thời gian một phút đồng hồ đã hết, mảnh giấy màu đỏ trên trán Đường Mạch chậm rãi tiêu tán trong không khí. Cùng lúc đó, một giọng trẻ con trong trẻo vang lên trong đầu hắn ——
“Leng keng! Kiểm tra đo lường nhận thấy người chơi Đường Mạch có được huy chương ‘ Surprise ’, có thể miễn đi một lần cưỡng chế tham gia trò chơi công tháp. Xin hỏi có muốn sử dụng hay không?”
Đường Mạch ở trong lòng nói: “Không cần.”
“Leng keng! Hắc tháp tầng thứ ba (hình thức bình thường) chính thức mở ra, trò chơi một người bắt đầu tái nhập……”
“Sandbox hình thành……”
“Số liệu download xong……”
“Hoan nghênh tiến vào đại thảo nguyên Tinh Linh!”
Trong chớp mắt, thân ảnh Đường Mạch biến mất trong phòng bếp tối tăm. Lúc này cách thời điểm Phó Văn Thanh quay trở lại chưa đến một phút đồng hồ, cậu nhóc hoảng sợ nhìn Đường Mạch rời đi, ngây người hồi lâu, sau đó nhanh chóng nói: “Anh họ, anh Đường Mạch sao lại nhanh chóng dứt khoát như vậy chứ, nói muốn công tháp liền đi công tháp luôn?!!!”
Phó Văn Đoạt nhàn nhạt liếc mắt nhìn em họ nhà mình: “Đồ ngốc.”
Phó Văn Thanh: “……???”
Hắc tháp tầng thứ ba, đại thảo nguyên Tinh Linh.
Thời điểm Đường Mạch vừa mở mắt ra, ngay khi còn chưa kịp nhìn rõ sự vật trước mắt thì một tiếng gào thét đầy sợ hãi đã vang lên phía sau hắn. Dường như có người xé giọng mà kêu, dùng hết toàn lực hô to. Ngay sau đó chính là vô số tiếng bước chân hỗn loạn. Mặt đất xung quanh chấn động kịch liệt, tựa như có đàn voi đang chạy ngang qua thảo nguyên vậy, mặt đất rung chuyển, thân thể Đường Mạch cũng bị chấn động đến nhấp nhô lên xuống.
Vài giây sau, người kêu to càng chạy càng gần, chấn động khủng bố kia cũng theo đó kéo tới.
Cuối cùng, Đường Mạch đã nghe thấy rõ tiếng hét này. Và ngay giây tiếp theo,  sắc mặt hắn biến đổi nhanh chóng, co chân liền chạy. Người nọ kêu chính là ——
“Chạy mau! Mosaic lại đang phóng hỏa trên thảo nguyên rồi, cứu mạng a!!!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.