“Cái gì gọi là tự giết chính mình?” “Thật ra ban đầu, chị Ninh Ninh là thành viên của tổ Nam Kinh. Dị năng của chị ấy rất mạnh, chỉ là không thích nói chuyện cho lắm. Nghe nói chị ấy cùng Sài đội, Tiêu đội, và cả chị Tiểu Điền là bạn học, bốn người cùng nhau lớn lên.” Phó Văn Thanh mở cửa ra, gió xuân mát mẻ lùa vào trong xe. Cậu nhóc ôm ba lô, nhìn về phía Đường Mạch: “Sau khi chị Tiểu Điền chết đi……Sau khi chị Tiểu Điền mất tích, chị Ninh Ninh mới chuyển sang tổ công lược.” Phó Văn Đoạt hỏi thẳng: “Ninh Ninh là tự sát?” Phó Văn Thanh gật gật đầu: “Đúng vậy.” dừng một chút, cậu nhóc ý thức được: “À, anh họ, anh Đường Mạch, các anh hình như có chút hiểu lầm. Trong ba ngày từ 15/11 đến 18/11, giết người liền có thể trực tiếp trở thành Khách lén qua sông. Đối với những người chơi tự sát, tuy rằng hành động đó cũng được coi như là giết người, nhưng bọn họ đã chết, đương nhiên không có khả năng lại trở thành Khách lén qua sông được.” “Vậy lời em nói vừa rồi là có ý gì?” “Chị Ninh Ninh quả thật là tự sát, chị ấy cũng đã chết. Nhưng thời điểm tim chị ấy vừa mới ngừng đập vài phút, chị Tiểu Điền đã phát hiện ra chị Ninh Ninh.” Phó Văn Thanh nói, “Chị Tiểu Điền…… Là Người chơi chính thức. Bốn người bọn họ, Sài đội và Tiêu đội là Ngạch quân dự bị, chị Ninh Ninh là Khách lén qua sông, chỉ có chị Tiểu Điền là Người chơi chính thức. Anh Đường Mạch, anh cũng là Người chơi chính thức, anh lúc trước sau khi tham gia trò chơi kia đã đạt được thứ gì vậy?” Trong lòng Đường Mạch dường như đã có đáp án: “Là vũ khí của anh, một que diêm rất lớn.” “Đúng vậy. Cho nên chị Tiểu Điền cũng đạt được một cái đạo cụ, trong vòng năm phút sau khi đối phương tử vong, vẫn có thể cứu sống được họ. Chị Tiểu Điền chỉ có một cái đạo cụ kia, nghe đội trưởng nói, trước địa cầu online chị ấy và chị Ninh Ninh là bạn cùng phòng. Trong ba ngày kia, ngày đầu tiên, mẹ chị Ninh Ninh lại đột nhiên qua đời. Thân thể mẹ chị ấy rất tốt, cũng không phát sinh bất kì tai nạn xe cộ ngoài ý muốn nào, chính là đang ở nhà, lại bỗng nhiên đã chết. Máu rơi đầy đất, là bị người ta giết chết, nhưng xem camera lại không thể tìm thấy hung thủ.” Khi một người tử vong, điều đó cũng không có nghĩa là tất cả các tế bào đều sẽ chết đi. Các tế bào tiêu thụ nhiều oxy sẽ chết nhanh hơn. Nói chung, tế bào não là chết nhanh nhất. Đại khái từ 3 đến 4 phút liền sẽ chết đi toàn bộ, tiếp theo là đến trái tim. Với hiệu quả thần kỳ của đạo cụ Hắc tháp, nó quả thật có khả năng cứu sống một người vừa mới tử vong trong vòng 5 phút. Phó Văn Đoạt: “Bà ấy đã tiến vào trò chơi Hắc tháp?” Phó Văn Thanh gật đầu: “Theo Tiêu đội suy đoán, rất có thể là như vậy. Chỉ tiếc mẹ chị Ninh Ninh đã không thể sống sót trong trò chơi Hắc Tháp kia. Gia đình chị Ninh Ninh chỉ có hai người, từ nhỏ hai mẹ con đã nương tựa vào nhau mà sống, bỗng nhiên phát sinh loại sự tình như vậy, chị ấy căn bản không thể chấp nhận được. Chị ấy định về quê nhìn mặt mẹ lần cuối. Nhưng đúng lúc này lại xảy ra một sự kiện khác…..” Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đồng thời nhìn về phía Phó Văn Thanh. Phó Văn Thanh đem balo để sang một bên, nghiêm túc nhìn anh họ nhà mình, rồi lại quay đầu nhìn sang Đường Mạch. Gần như là trong nháy mắt, Đường Mạch đã hiểu rõ mọi chuyện, Phó Văn Thanh nói nhiều như vậy, kết quả chính là vì để nói đến chuyện tiếp theo này đây. Chuyện cá nhân của Ninh Ninh không liên quan gì tới bọn họ. Có lẽ bản thân cô ấy sẽ không ngại chuyện quá khứ của mình bị người khác biết được, thành viên của tổ Nam Kinh cũng sẽ không bởi vậy mà có cái nhìn khác lạ với cô ấy, mọi người đều biết Ninh Ninh đã trải qua những gì. Nhưng Ninh Ninh trước kia là người như thế nào, tại sao lại trở thành Khách lén qua sông, những việc này, đối với hai người đã rời khỏi Nam Kinh như Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, tuyệt không có bất kì quan hệ gì. Nhưng Phó Văn Thanh lại vừa nói cho bọn họ nghe hết thảy những điều này. Phó Văn Thanh không phải Sài Vinh, nhóc con ấy nếu đã đề cập tới chuyện này, liền khẳng định là có ý đồ. Đường Mạch nhìn bộ dáng nghiêm túc của Phó Văn Thanh, trong lòng chợt có nhiều suy nghĩ hơn một chút về cậu nhóc nhìn qua ngây thơ nhưng lại sợ anh họ nhà mình này. Hắn nói: “Cho nên, em đang muốn nói đến điều gì?” Phó Văn Thanh biết chút tâm tư của mình không thể gạt được Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, chỉ là không nghĩ nhanh như vậy đã bị phát hiện. Cậu nhóc cũng không giả ngu, nói thẳng: “Trước khi đi Tiêu đội nói cho em biết, các anh rất có thể sẽ giống như chị Ninh Ninh và Sài đội, trước địa cầu online đều đã từng phát sinh hiện tượng tim đập nhanh.” “Tim đập nhanh?” Hai mắt Đường Mạch co rụt lại: “Ninh Ninh và Sài Vinh cũng trải qua hiện tượng tim đập nhanh?” “Đúng vậy. Nhịp tim của Sài đội khi cao nhất là 210 nhịp, chị Ninh Ninh càng cao hơn, có thể đạt tới 308 nhịp. Tim chị ấy đập rất nhanh, tâm tình bực bội, thậm chí còn có chút phát sốt, cho nên sau khi mẹ chị ấy xảy ra chuyện, chị ấy liền không thể về quê, chỉ có thể ở tại nhà. Chị Tiểu Điền vốn dĩ muốn ở cùng chị ấy, nhưng chị Ninh Ninh lại nói không cần, giục chị Tiểu Điền mau đi làm đi. Sau đó chị Ninh Ninh liền tự sát.” Phó Văn Thanh dừng một chút, nói: “Chuyện này là Tiêu đội nói cho em biết, thật ra em cảm thấy chị Ninh Ninh không phải người yếu ớt như vậy.” Có người nhìn qua vô cùng mạnh mẽ, chưa bao giờ bị đánh bại, nhưng trên thực tế chỉ bởi vì chưa mất đi thứ quan trọng nhất mà thôi. Phó Văn Thanh đã trưởng thành từ rất sớm, theo như Phó Văn Đoạt nói, cậu nhóc này vốn dĩ có thể trực tiếp nhảy lớp lên cấp hai, là ba mẹ cậu nhóc không muốn nó quá khác biệt với bạn bè cùng trang lứa, cho nên mới thành thành thật thật mà học tiểu học như bây giờ. Nhưng suy cho cùng Phó Văn Thanh vẫn chỉ là một đứa trẻ nhỏ. Đối với Phó Văn Thanh mà nói, sau địa cầu online cậu nhóc cũng mất đi cha mẹ người thân, những cuối cùng cậu nhóc vẫn kiên cường sống sót. Cho nên cậu nhóc cho rằng những người chơi mạnh mẽ như Ninh Ninh, hẳn là có thể vượt qua được nỗi đau mất mẹ. Loại cảm xúc này, Phó Văn Thanh hiện tại còn chưa thể cảm nhận hết được. Không phải người trong cuộc, ai cũng không biết khi đó trong lòng Ninh Ninh đã suy nghĩ những gì. Tựa như mức độ chịu đựng đau đớn của mỗi người là không hề giống nhau, Đường Mạch thật ra rất sợ đau, hắn từ nhỏ đã rất sợ tiêm, thẳng đến trước khi vào cấp 2 cha mẹ dẫn hắn đi bệnh viên tiêm phòng hắn vẫn còn khóc nức nở không chịu đi. Điều này cũng không phải nói hắn làm ra vẻ, mà chỉ là mỗi người sẽ có những mức độ cảm nhận về đau đớn khác nhau mà thôi. Anh cảm thấy kim tiêm đâm vào cơ thể chỉ như kiến cắn, nhưng người khác có lẽ lại thấy nó đau điếng người. Đường Mạch không khỏi tự hỏi có thứ gì có thể khiến bản thân hắn sụp đổ hay không. Hắn suy nghĩ một lát, rốt cuộc cũng không tìm được đáp án. Ít nhất hiện tại hắn đã trải qua việc mất cha mẹ, bạn tốt tử vong. Không có gì có thể đả kích đến hắn được nữa, giờ phút này hắn chỉ muốn tiếp tục sống sót. Tạm gác lại chủ đề này, Đường Mạch hỏi: “tổ Nam Kinh tổng cộng chỉ có hai người Sài Vinh và Ninh Ninh là đã trải qua hiện tượng tim đập nhanh à?” Phó Văn Thanh gật đầu: “Đúng vậy. Trước đây Tiêu đội từng nói với em, chuyện này có thể nói cho các anh biết. Anh ấy suy đoán hẳn là các anh cũng đã từng trải qua loại chuyện tương tự, anh ấy muốn em nhắc nhở hai anh, hiện tượng tim đập nhanh này có lẽ cũng sẽ không quyết định dị năng có mạnh hay không. Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, những người chơi nếu đã trải qua hiện tượng này, chỉ cần hiện tại còn sống sót, thì đều sẽ trở thành những người đứng đầu.” Tiêu Quý Đồng không chủ động nói với Đường Mạch chuyện này, rất có thể cũng là đang che giấu một phần tin tức. Nhưng dù gì con đường thu thập tình báo của ann ta cũng rất hạn chế, những việc anh ta biết được khẳng định sẽ không nhiều như Lạc Phong Thành. Đường Mạch trầm mặc, hắn bắt đầy suy nghĩ về tất cả những tin tức liên quan đến việc người chơi đã trải qua hiện tượng tim đập nhanh mà mình biết được. Tính đến nay mới chỉ có hắn, Phó Văn Đoạt, Sài Vinh, Ninh Ninh, và Nhiếp Phi của tổ chức Attack, năm người bọn họ là đã trải qua hiện tượng này. Lạc Phong Thành gọi đây là “Người được Hắc Tháp lựa chọn”. Người chơi chính thức và Khách lén qua sông nhất định đều sẽ có được dị năng, nhưng người trải qua hiện tượng này lại không chỉ có hai loại người chơi trên. Sài Vinh là Ngạch quân dự bị, nhưng cậu ta cũng đã trải qua hiện tượng tim đập nhanh. “Người chơi được Hắc lựa chọn không có quan hệ trực tiếp gì với người chơi Hắc Tháp bình thường.” Đường Mạch phân tích nói, “Lạc Phong Thành cũng đã từng nói qua, bốn “Người được Hắc tháp lựa chọn” mà anh ta từng nghiên cứu kia, cuối cùng lại không một ai còn sống sót. Bọn họ cũng chưa trở thành người chơi. Nhưng chỉ cần những người được chọn này sống sót, hầu hết đều sẽ trở nên rất mạnh.” Phó Văn Đoạt: “Dị năng của chúng ta có khả năng không liên quan gì tới Hắc Tháp, những gì Hắc tháp làm chỉ là chất xúc tác. Dị năng của mỗi người đều không giống nhau, thứ này có lẽ là do tự bản thân chúng ta. Như vậy……loại chuyện “được Hắc Tháp lựa chọn” này, cũng có khả năng không phải là mong muốn của Hắc tháp, mà là những người này có điểm đặc biệt gì đó?” Hai mắt Đường Mạch sáng ngời: “Ý anh là, cho dù là dị năng hay hiện tượng tim đập nhanh, thì cũng đều không liên quan gì tới Hắc Tháp. Là bản thân chúng ta tự có những thứ này?” “Đây chỉ là một loại khả năng.” Phó Văn Đoạt yên lặng nhìn Đường Mạch: “Cho nên, giữa chúng ta và những người này có điểm gì giống nhau. Đây mới là điểm mấu chốt quan trọng nhất.” Đường Mạch đột nhiên có chút hứng thú với suy nghĩ này của Phó Văn Đoạt. Từ rất lâu trước kia hắn và Lạc Phong Thành đã từng nghiên cứu qua, cho dù là Người chơi chính thức, Khách lén qua sông hay Ngạch quân dự bị, thật ra tất cả bọn họ đều có dị năng. Ngạch quân dự bị tạm thời không có, nhưng sau khi thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất, bọn họ cũng sẽ có được dị năng, thậm chí còn trở thành Người chơi chính thức. Như vậy, dị năng mà mỗi người bọn họ có được, rốt cuộc có phải do Hắc tháp trao cho nhân loại hay không? Nếu đúng là thế, vậy Hắc tháp đã dùng phương thức lựa chọn gì để trao dị năng cho người chơi. Sổ Dị năng của Đường Mạch, khả năng biến thân thành sắt thép của Phó Văn Đoạt, nước khoáng Nông Phu Sơn Tuyền của Phó Văn Thanh. Chẳng lẽ nói, bởi vì Đường Mạch là nhân viên quản lý thư viện nên đặc biệt thích đọc sách, Phó Văn Đoạt trước kia thích xem Iron Man, còn Phó Văn Thanh thích uống nước khoáng?! Đường Mạch đem suy nghĩ cổ quái này nghẹn về trở. …… Ừm, vẫn là đừng nên hỏi Phó Văn Đoạt đã từng xem qua Iron Man chưa thì hơn. Dù sao chắc chắn cũng không phải nguyên nhân này đi. Càng có khả năng, những dị năng này vẫn luôn bị ẩn giấu trên người mỗi nhân loại, chỉ là bị Hắc tháp làm thành chất xúc tác mà phát ra thôi. Như vậy hiện tượng tim đập nhanh này có lẽ cũng không liên quan gì tới Hắc Tháp. Đường Mạch suy tư nói: “Đầu tiên chắc chắn phải loại trừ lập luận cơ bản nhất rằng, tất cả đều là đàn ông. Ninh Ninh là phụ nữ, cho nên điểm chung này bị loại bỏ. Tiếp theo, về mặt lí trí mà nói, anh và anh họ em hẳn là đạt tiêu chuẩn, Nhiếp Phi cũng rất thông minh, Ninh Ninh càng phù hợp với tiêu chuẩn này, nhưng mà…… Sài Vinh lại không phù hợp.” Phó Văn Thanh ở một bên tán đồng nói: “Đội trưởng thật sự rất ngốc nghếch.” Kế tiếp Đường Mạch và Phó Văn Thanh lại liệt kê thêm rất nhiều điểm tương đồng giữa năm người, nhưng cho dù là như thế nào, tất cả những giả thiết bọn họ đưa ra đều sẽ bị phủ quyết. Trong năm người bọn họ, sẽ luôn có người không phù hợp với một yêu cầu nào đó. Sắc trời dần dần trở tối, Đường Mạch đã chuyển sang ghế sau, dò hỏi Phó Văn Thanh rất nhiều điều về tin tức của Ninh Ninh và Sài Vinh để tìm ra điểm chung giữa năm người. Tiếng dừng xe vang lên, Đường Mạch và Phó Văn Thanh cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía trước. Phó Văn Đoạt cởi dây an toàn, nhướn mày nói: “Đến trạm dừng chân rồi, nghỉ ngơi một chút chứ?” Đường Mạch quay đầu nhìn ra ngoài, lúc này mới phát hiện sắc trời đã sớm trở tối, mặt trăng đã treo cao trên không trung. Ba người xuống xe, quyết định nghỉ ngơi một lát tại trạm dừng chân bên đường cao tốc. Phó Văn Thanh thật sự rất sợ Phó Văn Đoạt, đại khái là vì khi còn nhỏ bị bắt nạt quá nhiều, sau đó Phó Văn Đoạt lại đi tòng quân, uy danh trong nhà rất cao, khiến cậu nhóc cũng dám quá thận cận với người anh họ này. Phó Văn Đoạt nhàn nhạt quét mắt nhìn Phó Văn Thanh, cậu nhóc lập tức ngồi xuống bên cạnh Đường Mạch. Đường Mạch âm thầm nghĩ: Mình đây một chút cũng đều không đáng sợ à? Phó Văn Thanh ngẩng đầu nhìn hắn: “Anh Đường Mạch, em một ngày không ngủ cũng không sao cả. Em rất tò mò về…. Phó bản Đoàn xiếc thú Kỳ Quái mà anh và anh họ em đã tham dự.” Bị Phó Văn Đoạt nhìn thoáng qua, Phó Văn Thanh rụt cổ lại, nhỏ giọng nói: “Hai người các anh đối mặt với 21 người chơi khác, rốt cuộc là chuyện như thế này vậy? Còn có trò chơi công tháp mà chúng ta tham gia lần đó, Phó bản Hành Lang Đá Quý của Hồng Đào Vương Hậu ấy, cái tên thần kinh suốt ngày cười như điên kia rốt cuộc đã chết thế nào, về sau em đã suy nghĩ rất lâu, mà vẫn không thể hiểu hết được.” Cho nên, anh có thể nói cho em biết được không? Đường Mạch: “……” Không dám tìm anh họ em nói chuyện phiếm, nhưng lại dám quấy rầy anh nghỉ ngơi đấy à? Khóe mắt Đường Mạch hơi giật.Nhưng dù sao đêm nay hắn cũng không định đi ngủ, cùng Phó Văn Thanh trò chuyện một chút cũng không sao cả. Mọi người về sau chính là đồng đội, nhiệm vụ vú em cao cấp này, Đường Mạch có lẽ không thể trốn được. Đương nhiên trước khi nói…… Đường Mạch cười tủm tỉm nói: “Đưa tay em ra đây, chúng ta vừa nắm tay vừa nói chuyện.” Phó Văn Thanh: “…… Dạ?!” Đường Mạch tạm thời không nói hết dị năng của mình cho Phó Văn Thanh, mà chỉ cho cậu nhóc biết một chút ít thôi. Cậu nhóc ngoan ngoãn vươn tay, Đường Mạch nắm tay nó, bắt đầu nói về sự tình trong Phó bản Hành Lang Đá Quý. Những chuyện liên quan đến Trứng gà tây không cần thiết phải nhắc đến, Đường Mạch suy nghĩ một chút liền tùy tiện nói ra một lý do để qua mắt Phó Văn Thanh. Sau khi Đường Mạch đơn giản kể lại mọi chuyện trong Phó bản Đoàn xiếc thú Kỳ Quái, hắn vừa ngẩng đầu liền thấy Phó Văn Đoạt đang dựa vào một quầy ăn sáng, lẳng lặng cúi đầu nhìn hai người bọn họ. Ánh trăng theo cửa sổ chiếu xuống, bóng dáng cao lớn anh tuấn kia đứng ở đó, nhìn không rõ biểu tình trên mặt đối phương. Đường Mạch hơi hơi sửng sốt: “Anh không đi ngủ à?” Tầm mắt Phó Văn Đoạt dừng lại trên hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau của Đường Mạch và Phó Văn Thanh, nhanh chóng đổi đề tài: “Đã biết được dị năng của Tiểu Thanh là gì chưa?” “Vẫn chưa……” Lời vừa nói ra, Đường Mạch đột nhiên im bặt. Hắn buông tay Phó Văn Thanh ra: “Được rồi.” Ngay sau đó, một tay Đường Mạch ấn trên mặt đất, ánh mắt hắn sắc bén hẳn lên, một quang cầu màu lam bỗng nhiên xuất hiện trong tay hắn. Quang cầu này to cỡ khoảng nửa cái đầu người, nó nhanh chóng bay khỏi tay Đường Mạch, hắn phản ứng cực nhanh, duỗi một tay bắt lấy nó. Quang cầu lam bị Đường Mạch gắt gao chộp lấy, ngay sau đó hắn dùng sức bóp nát nó. Năm giây sau, sắc mặt Đường Mạch trở nên cực kỳ phong phú. Phó Văn Đoạt nhìn thấy biểu tình này của hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, trong ánh mắt tràn đầy sự thú vị. Phó Văn Thanh nghe nói Đường Mạch có thể biết được dị năng của người chơi khác, cậu nhóc tò mò hỏi: “Anh Đường Mạch, dị năng của em là cái gì vậy? Em chỉ biết em mỗi ngày đều có thể tạo ra một số lượng nước nhất định, số nước này có khả năng trị liệu vết thương tương đối hiệu quả. Ngoài ra còn có tác dụng gì khác không?” Đường Mạch vươn tay, nước suốt trong suốt chảy ra từ tay hắn. Dị năng “Đừng hòng giấu đi một đồng tiền riêng nào” ngoại trừ có thể biết được dị năng của người khác, nó còn có khả năng phục chế dị năng của đối phương trong một thời gian ngắn, đương nhiên hiệu quả dị năng sẽ có chút suy giảm. Nhìn thấy Đường Mạch có thể sử dụng dị năng này, Phó Văn Đoạt không chút do dự móc ra một thanh chùy thủ từ trong túi, nhắm ngay tay mình dùng sức đâm xuống. Đường Mạch thấy thế hơi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh hắn đã kịp phản ứng lại, đưa tay lại gần tay Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt lấy một ít nước khoáng trong lòng bàn tay Đường Mạch đổ vào miệng vết thương. Vết thương kia ngay sau đó đã khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. “Loại vết thương nhỏ này bản thân tôi cũng có thể tự khiến nó khỏi hẳn, hiện tại tốc độ lành lại đại khái được gia tăng thêm 20%.” Đường Mạch gật gật đầu: “Hiệu quả dị năng sau khi được tôi sử dụng chỉ bằng 10% dị năng gốc của Tiểu Thanh thôi.” Phó Văn Thanh lại hỏi: “Anh Đường Mạch, dị năng của em là gì vậy?” Đường Mạch dừng động tác, qua một hồi lâu, hắn mặt không biểu tình nhìn về phía Phó Văn Thanh, bình tĩnh, nói: “Dị năng của em quả thật có thể sản sinh ra một loại nước có khả năng trị thương, còn có thể thăng cấp được nữa. Nhưng dị năng của anh cũng không đưa ra những kết luận rõ ràng cho lắm, anh chỉ có thể biết được đại khái một số hiệu quả của dị năng, ngoài ra dị năng của em hiện tại đang là cấp 3. Tất cả các dị năng đều có thể thăng cấp, anh đã từng gặp qua người chơi sở hữu dị năng cấp 5.” Phó Văn Thanh cũng chú ý tới thần sắc cổ quái trên mặt Đường Mạch, nhưng cậu nhóc suy tư một chút, quyết định cũng không đi hỏi. Cậu nhóc suy đoán chắc là bản thân dị năng của Đường Mạch xảy ra vấn đề gì đó. Còn nếu là dị năng của nó, Đường Mạch chắc hẳn sẽ không giấu giếm gì đâu. Mắt thấy Phó Văn Thanh cũng không đi truy hỏi mình, Đường Mạch nhẹ nhàng thở ra. Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy Phó Văn Đoạt đang nhìn hắn, lông mày hơi nhướn lên. Phó Văn Đoạt: Làm sao vậy? Đường Mạch:…… Dị năng của Tiểu Thanh rất thú vị. Phó Văn Đoạt: Như thế nào? Đường Mạch: Chúng ta đi rồi nói. Hai người ăn ý rời khỏi trạm dừng chân, tìm một nơi trống trải, Đường Mạch nói ra thứ mình vừa nhìn thấy trong quang cầu. Dị năng: Nước khoáng tinh khiết của núi trăm tuổi Người sở hữu: Không biết Loại hình: Không biết Công năng: Sinh sản ra loại nước khoáng có công năng chữa thương. Cấp bậc: Cấp 3 Hạn chế: Không biết Ghi chú: Không biết……Con mẹ ngươi! Lão tử là nước khoáng tinh thiết của núi trăm tuổi đấy nhé!!! Thời điểm Đường Mạch nói ra câu ghi chú kia, trên mặt hắn không có lấy một chút biểu tình nào, hắn sớm đã quen với cuốn sổ dị năng suốt ngày phun tào kia, chỉ là hắn không nghĩ tới dùng dị năng “Đừng hòng giấu đi một đồng tiền riêng nào” để xem xét dị năng của người khác cũng sẽ xuất hiện loại hiệu quả này. Đường Mạch bình tĩnh nói: “Dị năng này quả thật có thể xem xét dị năng của người khác, còn có thể phục chế để sử dụng nữa. Nhưng tin tức nó đem đến cũng không quá đầy đủ. Dị năng của Tiểu Thanh là quang cầu màu lam, nhóc con ấy hẳn là cùng một loại với gien hình, duy độ hình và nguyên tử hình.” Bởi vì bản giới thiệu dị năng bị khuyết thiếu, Đường Mạch không có cách nào để xác định màu lam rốt cuộc là đại biểu cho loại hình dị năng gì. Hắn nói: “Mấy ngày tới tôi sẽ cố gắng một chút, thử xem có thể lấy được dị năng của Tiểu Thanh hay không, cần phải xác định rõ hạn chế và loại hình dị năng của nhóc ấy.” “Ừ.” Đường Mạch: “Chúng ta đại khái khi nào sẽ đến được Bắc Kinh?” “Nếu không có bất ngờ gì xảy ra.Sớm nhất là hai ngày, muộn nhất là bốn ngày.” Thời gian này còn có thể tạm chấp nhận. Đường Mạch bắt đầu lục tìm lại trong kí ức địa chỉ nhà của bạn thân hắn. Trước địa cầu online hắn chỉ mới đến Bắc Kinh một lần, hiện tại khả năng ghi nhớ đã tăng lên, có lẽ vẫn có thể nhớ được địa chỉ nhà của người bạn kia, chỉ là Bắc Kinh lớn như vậy, không biết có thể thuận lợi tìm được hay không. Suy nghĩ trong chốc lát, Đường Mạch xoay người quyết định trở lại trạm dừng chân. Ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp từ phía sau hắn vang lên. “Dị năng của mỗi người chơi đều có sẽ tên gọi thú vị và có cả…. Ghi chú?” Đường Mạch dừng bước chân, trong lòng hắn đột nhiên nảy lên một dự cảm cực kì không tốt. Hắn quay đầu, quả nhiên, Phó Văn Đoạt đang mỉm cười nhìn hắn: “Dị năng của cậu, thời điểm khi thu thập dị năng của người khác, cũng sẽ thấy được tên gọi và những ghi chú này à?” Đường Mạch ngẩng đầu, thần sắc bình tĩnh nhìn Phó Văn Đoạt, Phó Văn Đoạt cũng đạm cười nhìn lại hắn. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, ai cũng đều không mở miệng. Chỉ cần Đường Mạch không nói, ai cũng đều không thể biết được nội dung viết trên Sổ dị năng là gì. Hắn tin tưởng cho dù để Trần San San đi phán đoán, chỉ sợ cũng đoán không được người đứng đắn như Đường Mạch, mà sổ dị năng của hắn sẽ lại là cái dạng này. Đường Mạch bình tĩnh nói: “Đương nhiên không có.” Phó Văn Đoạt há miệng chuẩn bị nói tiếp, nhưng ngay giây tiếp theo, một tiếng bíp bíp vang lên trên đỉnh đầu bọn họ. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đồng thời ngẩng đầu, cảnh giác nhìn về nơi xa. Gần như là cùng lúc đó, tại căn cứ của tổ Nam Kinh, Tiêu Quý Đồng đang cùng Ninh Ninh bố trí kế hoạch cho trò chơi kế tiếp; trong bãi đỗ xe ngầm của tổ chức Attack tại Thượng Hải, Lạc Phong Thành và Trần San San cũng dừng động tác, ngẩng đầu nhìn đối phương. Tiếng bíp bíp chói tai này vang lên trên toàn lãnh thổ Trung Quốc, tất cả các toà Hắc tháp đều phát ra đủ mọi loại màu sắc ánh sáng. Vô số người chơi đi đến những nơi trống trải, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía toà cự tháp thần bí kia. Ngay khi hết thảy đều kết thúc, mọi thứ lại khôi phục như bình thường. Giống như ba tháng trước, sau khi lễ Giáng Sinh kết thúc, tất cả người chơi vừa mới nhẹ nhàng thở ra, Hắc tháp lại đã đem một phần đại lễ kinh hỉ đưa cho người chơi trên toàn thế giới. Ngay lúc này, vô số những giọng nói trẻ con trăm miệng một lời mà hô lên —— “Leng keng! Thông báo đổi mới Phiên bản. Ngày 15 tháng 3 năm 2018, phiên bản Hắc tháp 3.0 chuẩn bị online.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]