Một kích sắc bén phá gió lao lên, người phụ nữ trẻ tuổi kinh hãi tránh sang bên cạnh, nhưng động tác vẫn chậm mất nửa nhịp. Cây dù nhỏ hồng nhạt sượt qua má ả ta, ả ta liền cảm giác được trên mặt một trận đau đớn nóng rát, ngay lập tức bụm mặt hét lớn. Đây là vị trí ả ta đã chạm vào trong lần đầu tiên vuốt ve khuôn mặt Đường Mạch, máu đỏ từ trên mặt cô ta dần dần chảy xuống. “Mặt tôi, mặt của tôi!!!” Đường Mạch thu hồi cây dù nhỏ về phía sau, gã đàn ông đứng bên cạnh nhân cơ hội rút ra tiểu đao. Leng keng, xiềng xích cột lấy tiểu đao hướng về phía Đường Mạch, Đường Mạch ngửa ra sau tránh đi một kích này. Xiềng xích vung qua, quấn chặt lấy cánh tay người phụ nữ, đem ả ta kéo về phía bên cạnh gã đàn ông. Cùng lúc đó, Đường Mạch vươn tay hướng về phía 21 quang cầu đang trôi lơ lửng trong không trung. Thấy thế, người phụ nữ trợn to hai mắt. Má phải ả ta bị máu tươi nhiễm đỏ, khuôn mặt xinh đẹp lúc này nhìn qua cực kỳ khủng bố. Ả căm hận nhìn chằm chằm Đường Mạch, gã đàn ông kéo tay ả ta định chạy trốn, nhưng đối phương lại xoay đầu giận dữ hét lớn: “Giết chết bọn chúng cho tôi!” Gã đàn ông do dự trong chốc lát, nhưng ngay sau đó liền vọt lên. Tiểu đao bạc múa may trong không trung, không ngừng công kích về phía Đường Mạch. Hắn linh hoạt tránh đi một kích này, tiểu đao và xiềng xích tựa như một phần cơ thể của gã đàn ông, cực kỳ linh hoạt mà uyển chuyển, tốc độ so với Đường Mạch còn nhanh hơn một đoạn. Xiềng xích di chuyển trong không trung tựa như con rắn bạc, che chời lấp đất công kích Đường Mạch. Đường Mạch bị gã kiềm chế tay chân. Lúc này, chỉ thấy người phụ nữ gầm lên một tiếng, tay ả vừa lật, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một chiếc phi tiêu nhỏ màu đỏ. Ngay khi chiếc phi tiêu này xuất hiện, Phó Văn Đoạt vốn đang đứng phía sau không nhúc nhích liền nhăn mày lại. Ngay sau đó, ngón tay ả ta linh loạt lướt qua phi tiêu, dùng sức bắn nó về phía trước. Lưỡi đao phi tiêu cắt qua ngón tay người phụ nữ, máu tươi trong nháy mắt nhuộm đỏ cả phi tiêu. Phi tiêu thẳng tắp bắn về phía Đường Mạch. Đường Mạch một bên ứng phó tiểu đao của gã đàn ông, một bên khéo léo di chuyển tránh thoát phi tiêu. Nhưng chiếc phi tiêu này ngay khi bay đến cạnh hắn liền dừng lại. Đường Mạch cảm thấy không ổn, ngay sau đó chỉ thấy một tia sáng đỏ ngập tràn sắc máu sáng lên trên thân phi tiêu. Đúng lúc này, một thứ vũ khí sắc bén đen nhánh lao tới từ phía sau Đường Mạch, dùng sức bổ xuống phi tiêu, đánh văng nó ra. Phi tiêu bị đánh bay lên không trung, đột nhiên nổ thành vô số bột phấn màu đỏ. Phó Văn Đoạt một tay giữ chặt eo Đường Mạch, không chút do dự ôm hắn lùi về sau mười mét, tránh thoát khỏi phạm vi bột phấn đỏ rơi xuống. Hai người còn chưa kịp phản ứng lại, gã đàn ông và người phụ nữ đã từ hai phía trái phải giáp công đánh lên. “Giết hắn!!!” Trong lúc nhất thời, bốn người đã chiến thành một đoàn. Những bột phấn đỏ kì dị này sau khi nổ mạnh cũng không hề rơi trên mặt đất, mà là trôi nổi lềnh bềnh trong không khí. Khi gã đàn ông và người phụ nữ di chuyển, bột phấn cũng chuyển động theo động tác của bọn họ, vây quanh bên người hai người. Phó Văn Đoạt nói: “Ngừng thở!” Đường Mạch: “Được!” Trên đường phố yên tĩnh, tiếng kim loại va vào nhau không ngừng vang lên. Tố chất thân thể của hai người này vượt xa thực lực của Người chơi chính thức và Khách lén qua sông thông thường, ít nhất đã đạt trình độ Hắc tháp tầng thứ nhất, hoặc thậm chí còn có thể là trình độ Hắc tháp tầng thứ hai. Đối phương xuống tay quyết đoán, ban đầu khi muốn chạy trốn, thời điểm lui về cũng không hề quay đầu lại. Hiện tại người phụ nữ tuyên bố hiệu lệnh muốn giết Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, bọn họ xuống tay cũng cực kỳ tàn nhẫn, mỗi một kích đều hướng vào tử huyệt của hai người. Nhưng đối phương dù có lợi hại đến đâu, nhiều nhất cũng chỉ có thể đạt đến trình độ trung và thượng tầng trong số các thành viên của tổ Nam Kinh, không bằng được Ninh Ninh, càng không bằng được Sài Vinh. Chỉ là loại bột phấn màu đỏ này thật sự quá quỷ dị, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thời gian dài nín thở khiến tốc độ của Đường Mạch có chút giảm xuống, động tác của hắn cũng dần chậm hơn. Bắt lấy cơ hội này, người phụ nữ thừa cơ xông lên. Tay phải ả vừa động, một chiếc phi tiêu màu đỏ lại xuất hiện. Thân thể ả hướng về phía trước, vèo một tiếng, ném mạnh phi tiêu ra ngoài. Thân thể Đường Mạch ngửa ra sau, miễn cưỡng né tránh một kích này. Nhưng phi tiêu lại lơ lửng trước mặt hắn. Đường Mạch trong lòng cả kinh. Bùm! Phi tiêu đỏ nổ tung trước mắt Đường Mạch, bốt phấn điên cuồng hướng về phía mặt hắn. Ngay một khắc này, một bóng đen đột nhiên che trước mặt Đường Mạch. Bột phấn đỏ dừng lại trước vũ khí sắc bén đen nhánh, cho Đường Mạch cơ hội thở dốc. Một tay hắn chống đất, lui về phía sau nhanh chóng thoát thân. Đồng thời lạch cạch một tiếng mở ra cây dù nhỏ, che lại chính mình và Phó Văn Đoạt. Bột phần đỏ dừng lại trước cây dù nhỏ, phát ra thanh âm bùm bùm, giống như thuốc nổ đang nổ tung vậy. Đường Mạch cúi đầu nhìn vào tay của Phó Văn Đoạt: “Thế nào rồi?” Trên thứ vũ khí sắc bén đen nhánh hình chóp tam giác kia chỉ có một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt, Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Không việc gì.” Người phụ nữ thấy phi tiêu đụng trúng tay của Phó Văn Đoạt cũng chưa làm đối phương bị thương, lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Ả ta quay đầu nói với gã đàn ông: “Chạy!” Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đời nào có thể để bọn họ chạy thoát. Phi tiêu bột phấn vừa rồi đã dùng hết trong chiến đấu, hai người này thực rõ ràng cũng không còn nữa. Đường Mạch lạch cạch một tiếng thu hồi cây dù nhỏ, khéo đưa đẩy mũi dù hướng về phía người phụ nữ. Phập! Mũi dù đâm xuyên qua bả vai ả ta, đem ả chặt chẽ đóng trên một cây ngô đồng gần đó. Bên kia, một chân Phó Văn Đoạt đá vào cây ngô đồng, phong tỏa con đường chạy trốn của gã đàn ông. Dưới tán cây, một nam một nữ sợ hãi nhìn về phía hai người chơi trước mắt. Nửa bên mặt của người phụ nữ hoàn toàn không hao tổn gì, nhưng nửa còn lại toàn là máu. Ả ta trợn to hai mắt, sợ hãi nhìn chằm chằm Đường Mạch, tròng mắt không ngừng chuyển động, môi hơi giật giật, nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì. Bên cạnh ả ta, gã đàn ông nuốt nước miếng, từ trong túi móc ra bảy tám chiếc huy hiệu gỗ: “Hai vị đại ca, đều cho các cậu, đây là huy hiệu của chúng tôi, tất cả đều cho các cậu. Cầu xin các cậu tha cho chúng tôi một mạng đi! Hai người chúng tôi ngay từ đầu thật sự không hề muốn cướp đi huy hiệu của các cậu, đều là hiểu lầm……” Phó Văn Đoạt tiếp nhận huy hiệu trong tay gã ta, nhìn thoáng qua, sau đó hơi nhướn mày, nói: “Một chữ I, ba chữ S, ba chữ R.” Dừng một chút, ánh mắt Phó Văn Đoạt dừng lại trên một chiếc huy hiệu gỗ dính đầy máu, tiếp đó nhàn nhạt nói: “Có máu.” Trong thân thể người đầu thỏ không có máu, cho dù giết chết chúng, trên huy hiệu cũng tuyệt đối không có máu. Chỉ có giết người chơi thu hoạch huy hiệu, mới có thể khiến máu bắn lên huy hiệu. Đường Mạch lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người chơi trước mắt. Người phụ nữ cũng không dám kiêu ngạo nữa. Khuôn mặt xinh đẹp của ả ta cúi thấp xuống, không nói lời nào. Gã đàn ông đau khổ cầu xin, thấy Đường Mạch và Phó Văn Đoạt vẫn không chịu nhả ra, gã cắn răng, móc ra rất nhiều đạo cụ hiếm lạ cổ quái. Phó Văn Đoạt nhận lấy chỗ đạo cụ này, nhưng rốt cuộc vẫn không mở miệng nói gì.Biểu tình trên mặt gã đàn ông càng thêm thâm trầm, ngay khi gã nghiến răng nghiến lợi muốn nói thêm gì đó, Phó Văn Đoạt quay đầu nhìn sang Đường Mạch: “Gần đến giờ rồi, tới đó tập hợp cùng bọn họ thôi.” Đường Mạch gật gật đầu: “Đi thôi.” Tất cả đạo cụ và những chiếc huy hiệu gỗ kia, mới đổi được mạng sống của hai người bọn hắn. Ánh mắt gã đàn ông oán hận nhìn chằm chằm Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Đường Mạch rút ra cây dù nhỏ đâm xuyên qua bả vai người phụ nữ. Ả ta kêu rên lên một tiếng, Đường Mạch đem dù để ở bên hông. Ngay một khắc khi hắn xoay người muốn cùng Phó Văn Đoạt rời đi, chỉ thấy người phụ nữ vẫn luôn cúi đầu không nói gì kia bỗng nhiên ngẩng đầu, tay phải giơ lên cao, lớn tiếng nói: “Tao giết mày!!!” Một quang cầu màu trắng từ gần đó bay tới trong tay ả ta. Ả túm lấy quang cầu đột nhiên ném về phía Đường Mạch, ai ngờ Đường Mạch thế nhưng đã sớm có chuẩn bị. Một que diêm khổng lồ đột nhiên xuất hiện trong không trung, che lấp quang cầu màu trắng. Quang cầu và Que diêm lớn va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ dữ dội. Đường Mạch theo bản năng dùng cánh tay ngăn trở trước mặt và ngực mình, người phụ nữ thì lại không được may mắn như vậy. Quang cầu trực tiếp nổ tung trước mặt ả ta, khuôn mặt ả ngay lập tức trở nên cực kỳ khủng bố. Nhưng thực lực của ả ta dù sao vẫn rất mạnh, dù bị thương như vậy nhưng vẫn chưa chết được. Nhưng ngay giây tiếp theo, ả ta hoảng sợ trợn to hai mắt. Một que diêm khổng lồ từ trên trời giáng xuống, không chút do dự bổ vào đầu ả. Tiếng răng rắc thanh thuý vang lên, người phụ nữ đã hoàn toàn tắc thở. Gã đàn ông đứng bên cạnh thấy vậy, không cần nghĩ ngợi xoay người liền chạy. Nhưng gã vừa mới chạy được một bước, thứ vũ khí sắc bén màu đen kia đã đâm xuyên qua ngực gã từ phía sau. Phó Văn Đoạt rút tay về. Thi thể nam gã ta và người phụ nữ phịch một tiếng ngã trên mặt đất, kế đó hai chiếc huy hiệu gỗ xuất hiện bên cạnh bọn họ. Đường Mạch nhẹ nhàng thở ra. Hắn thu hồi Que Diêm Lớn, khom lưng muốn nhặt hai chiếc huy hiệu gỗ này lên. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị chạm vào chúng, tay hắn lại không ngừng run rẩy, không thể cầm lấy huy hiệu. Phó Văn Đoạt nhặt huy hiệu lên, quay đầu nhìn Đường Mạch, tầm mắt hạ xuống dưới, nhìn về phía cánh tay đối phương. Chỉ thấy trên cánh tay Đường Mạch đã tràn ra hai miệng máu rất lớn, lộ cả xương trắng bên trong. Máu tươi đã ngưng chảy, nhưng miệng vết thương lại vẫn chưa khép lại. Cú nổ mạnh vừa rồi khiến người phụ nữ suýt chút nữa đã tử vong, da thịt trên cánh tay Đường Mạch cũng theo đó mà nổ tung. Đường Mạch nhìn đến huy hiệu trong tay Phó Văn Đoạt, hỏi: “Mặt trên là chữ gì?” Phó Văn Đoạt trầm mặc một lát, ngước mắt nhìn Đường Mạch. Đường Mạch kỳ quái nhìn đối phương: “Làm sao vậy?” Phó Văn Đoạt yên lặng nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng lắc đầu: “Không có gì. Là chữ S và chữ P.” Đường Mạch cũng không nghĩ nhiều. Hắn rũ rũ hai cánh tay gần đã bị tàn phế, bình tĩnh mà phân tích nói: “Trong số những chiếc huy hiệu bọn họ vừa đưa có một chữ I, vậy trước mắt chúng ta đã thu thập được một bộ “Surprise” hoàn chỉnh, chỉ thiếu một chữ I nữa là đủ hai bộ. Tôi vốn dĩ cho rằng huy hiệu chữ I là chỗ khó của trò chơi này, cho dù giết chết người đầu thỏ hay người chơi cũng sẽ không thể đạt được nó. Không nghĩ tới rốt cuộc vẫn có thể giành được.” Dừng một chút, Đường Mạch lại nghĩ đến: “Hai người bọn họ rất có khả năng là Khách lén qua sông. Huy hiệu của bọn họ 8 90% là dựa vào giết người chơi mà có được. Chúng ta giết đều là người đầu thỏ, cho nên có lẽ không thể đạt được huy hiệu chữ I. Chẳng lẽ nói, chỉ cần giết người chơi là có thể……” Thanh âm đột nhiên im bặt. Đường Mạch kinh ngạc cúi đầu, nhìn về phía tay mình. Một cảm giác mát lạnh từ cánh tay truyền đến. Thời điểm khi Đường Mạch đang mải nói chuyện, Phó Văn Đoạt đã cầm lấy một bình nước khoáng nhỏ, đổ nó lên cánh tay hắn. Miệng vết thương trên cánh tay bắt đầu khép lại bằng tốc độ mắt thường có thể theo kịp, mười giây sau, vết thương đáng sợ kia liền biến mất không thấy đâu nữa. Phó Văn Đoạt thu hồi nước khoáng. Đường Mạch lẳng lặng nhìn đối phương, môi hơi động nhẹ rồi lại ngậm chặt. …… Chung quy vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó quai quái. Cùng Phó Văn Đoạt ở bên nhau lâu ngày, Đường Mạch thường xuyên cảm nhận được loại cảm giác không thể hiểu được này. Nói không ra rốt cuộc là cảm giác gì, nhưng nó thực sự rất kỳ quái. Đường Mạch không phải người hoạt ngôn, nhưng khi chơi trò chơi, hắn có rất nhiều lời muốn nói, sẽ không phải dạng tìm không thấy đề tài để nói chuyện. Nhưng khi cùng Phó Văn Đoạt tham gia trò chơi, hoặc chỉ cần cùng người này ở chung, hắn vẫn luôn không biết nên nói gì. Cảm giác nói cái gì cũng đều không đúng, cuối cùng chỉ có thể ngậm miệng im lặng. Trầm mặc nửa ngày, Đường Mạch hỏi: “Đây là nước khoáng Nông Phu Sơn Tuyền của Tiêu Quý Đồng?” Phó Văn Đoạt lắc đầu: “Lọ này lấy được từ chỗ Tiểu Thanh. Thứ này dường như rất phổ biến ở tổ Nam Kinh và tổ công lược.” Đường Mạch nhớ tới một khác sự kiện: “Anh giết gã ta rồi à?” Người phụ nữ là bị Đường Mạch giết, hắn cực kỳ chắc chắn ả ta đã chết. Hắn đi đến bên cạnh gã đàn ông xem xét thi thể đối phương, phát hiện Phó Văn Đoạt là một đao đâm thủng trái tim người này, căn bản không hề chừa lại cho gã một cơ hội phản ứng nào, ra tay cực kì quyết đoán. Phó Văn Đoạt: “Cậu không muốn tôi giết chết gã à?” Trong hai người này, gã đàn ông đã sớm muốn bỏ chạy, chỉ có người phụ nữ kia là vẫn luôn muốn giết Đường Mạch nên mới mãi không rời đi. Lúc sau cũng là ả động thủ đánh lén, gã đàn ông đi cùng cũng không hề tham dự. Đường Mạch: “Phụ nữ thật là một loại động vật kỳ quái. Anh nói xem ả ta tại sao lại muốn giết tôi đến vậy chứ?” Khoé môi Phó Văn Đoạt khẽ nhếch lên: “Đại khái là do cậu đả thương khuôn mặt ả, ả hận cậu, cho nên muốn giết cậu.” “Thực lực của ả ta rất mạnh, vết thương kia cũng không quá sâu, chỉ cần qua mấy ngày khẳng định sẽ lại phục hồi như cũ.” Phó Văn Đoạt: “Nhưng suy cho cùng, thứ cậu đả thương vẫn là khuôn mặt người ta.” Đường Mạch không còn lời nào để nói. Hắn là thật sự không thể hiểu được tâm lý của phụ nữ mà. Người phụ nữ kia hoàn toàn không hề che dấu sát ý đối với Đường Mạch. Cho nên Đường Mạch căn bản cũng không định tha cho bọn họ một mạng. Thời điểm hắn xoay người rời đi là lúc hai người chơi kia thả lỏng cảnh giác nhất, Đường Mạch tính toán động thủ vào lúc ấy sẽ càng an toàn hơn. Hắn cũng đoán được khả năng hai người này sẽ đánh lén, chỉ là hắn làm tốt hết thảy chuẩn bị, lại không nghĩ rằng…… “Ả ta vậy mà còn có loại phương thức công kích này.” Đường Mạch không nghĩ tới đối phương còn có thể điều khiển quang cầu trắng di chuyển về phí này, dùng nó để công kích hắn. Sau khi quang cầu kia nổ mạnh, 20 quang cầu còn lại cũng biến mất không thấy đâu. Đường Mạch đứng bên cạnh thi thể gã đàn ông: “Tôi không phải không muốn giết gã.” Phó Văn Đoạt nghe ra những lời này của Đường Mạch còn có thâm ý khác. Phó Văn Đoạt cúi đầu nhìn Đường Mạch, chỉ thấy người thanh niên này ngẩng đầu nhìn lại mình, ánh mắt vững vàng, thần sắc bình tĩnh. Đường Mạch nói: “Lần tới, nếu lại xảy ra loại sự tình như thế này…… Có thể nhường việc giết người cho tôi không?” Trong lòng Phó Văn Đoạt khẽ sửng sốt. Sắc mặc bên ngoài vẫn cực kỳ bình tĩnh, nhưng đại não lại đang làm việc hết công suất. …… Đường Mạch muốn giết người? Không phải, cậu ta là muốn người này chết trong tay cậu ta. Phó Văn Đoạt đang chuẩn bị mở miệng dò hỏi, lúc này, Đường Mạch vươn tay, từ trong không khí lấy ra một quyển sổ nhỏ. Thấy một màn như vậy, hai mắt Phó Văn Đoạt co rụt lại, tiếp theo khóe miệng khẽ nhếch lên. Phó Văn Đoạt không mở miệng, lẳng lặng chờ đợi Đường Mạch nói rõ mọi chuyện với mình. Đường Mạch một bên mở Sổ dị năng ra, một bên buồn bực nói: “Chúng ta là đồng đội. Tuy rằng tôi không biết dị năng của anh cụ thể là cái gì, nhưng tôi vẫn có thể nhìn ra được một chút. Hiểu biết về dị năng của đồng đội cũng rất quan trọng đối với việc hợp tác để thông quan trò chơi. Về dị năng của tôi…… anh có lẽ cũng đã đoán được rồi.” Ngữ khí của Đường Mạch tràn đầy sự khẳng định. Vừa rồi khi người phụ nữ lớn tiếng hô lên Đường Mạch có rất nhiều dị năng, biểu tình trên mặt Phó Văn Đoạt cũng không kinh ngạc lắm, trong ánh mắt đối phương nhìn về phía Đường Mạch, càng có nhiều sự trêu trọc như những người đồng đội thì đúng hơn. Người này đã sớm đoán được hắn không chỉ có một loại dị năng. Đương nhiên, Đường Mạch cũng không cố ý dối gạt Phó Văn Đoạt, hắn vốn dĩ đã muốn nói cho đối phương biết dị năng của chính mình. “Dị năng của tôi cụ thể là cái gì, bản thân tôi kỳ thật cũng không quá hiểu rõ. Nhưng vừa rồi tôi đã giết chết người phụ nữ kia, anh chỉ cần nhìn trang cuối cùng của quyển sổ này, đại khái là có thể hiểu rõ dị năng của tôi……” Đường Mạch đột nhiên dừng lại. Phó Văn Đoạt đang nghiêng đầu qua muốn nhìn thử trang cuối cùng của Sổ dị năng, Đường Mạch thế nhưng lại phịch một tiếng đóng sầm sổ lại. Phó Văn Đoạt sửng sốt: “Làm sao vậy?” Đường Mạch: “……” Qua một lúc lâu, Đường Mạch lại mở sổ ra, tự mình thoáng nhìn trộm qua. Sau khi thấy rõ dòng chữ ở mặt trên, khóe miệng hắn vừa kéo, lại lần nữa đóng phịch Sổ dị năng lại, sau đó nhìn sang Phó Văn Đoạt. Đường Mạch mặt không cảm xúc nói: “Không cần xem thứ dị hợm…… Không cần xem quyển sổ này đâu. Dị năng của tôi rất đơn giản, tôi trực tiếp nói cho anh là được.” Phó Văn Đoạt ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Đường Mạch, thấp giọng cười nói: “Được.” Chỉ thấy trang cuối cùng của Sổ dị năng viết vài dòng như sau —— Dị năng: Đừng hòng giấu đi một đồng tiền riêng nào! Người sở hữu: Lâm Nhã Xu ( Khách lén qua sông) Loại hình: Đặc thù hình Công năng: Thông qua phương thức chạm vào người khác, dùng quang cầu để xem xét dị năng của đối phương. Sau khi đã xác định được dị năng, trong một giờ đồng hồ, có thể sử dụng dị năng của người này một phút (hiệu quả 20%). Cấp bậc: Cấp 4 Hạn chế: Yêu cầu chạm vào người đối phương trong thời gian dài, và phải trực tiếp đụng chạm da thịt. Cấp bậc dị năng của đối phương càng cao, thời gian đụng chạm càng dài. Đụng vào bộ vị riêng tư ái muội, thời gian đụng chạm yêu cầu ngắn hơn. Nếu cấp bậc dị năng của đối phương cao hơn bản thân mình quá nhiều, hiệu quả sử dụng dị năng sẽ giảm đáng kể. Mỗi ngày chỉ có thể sử dụng ba lần. Ghi chú: Có lão nương ở đây, đừng hòng giấu đi một đồng tiền riêng nào! Một đồng cũng đều không cho ngươi! Bản hướng dẫn sử dụng dành cho Đường Mạch: Mỗi ba ngày chỉ có thể sử dụng một lần, hiệu quả sử dụng dị năng của đối phương tối đa là 10%, giới hạn trong 30 phút sau khi xác định được dị năng của đối phương. Đối với loại dị năng thấp kém này, ta từ chối nhận. Nhưng đương nhiên Đường Mạch có lẽ sẽ thích nó cực kì nha, bởi vì hắn rốt cuộc cũng có thể hợp tình hợp lý gay gay mà sờ tay những người đàn ông khác. Ví dụ như vị đang đứng trước mặt hắn đây này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]