*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy cái tên “Lê Văn” này, trên mặt hai anh em họ Vương đều lộ ra một tia nghi hoặc. Vương Văn Hạo nhìn Đường Mạch, hỏi: “Lê Văn? Tôi chưa từng nghe qua cái tên này, làm sao vậy?” Anh ta quay đầu nhìn sang Vương Văn Quyên: “Em gái, em đã từng nghe qua chưa?”
Vương Văn Quyên cũng kỳ quái nói: “Em cũng chưa từng nghe qua.”
Biểu tình trên mặt hai người này không giống như đang nói dối, bọn họ thật sự không quen biết Lê Văn. Ánh mắt Đường Mạch chậm rãi rũ xuống, hắn yên lặng nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay Vương Văn Hạo. Ngoài cửa sổ, tiếng gió gào thét càng ngày càng nhẹ, tiếng mưa rơi tí tách cũng dần dần ngừng hẳn.Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: “Hết mưa rồi.”
Vương Văn Hạo nói: “Hết mưa, các cậu phải đi rồi sao?”
Mưa tuy đã ngừng, nhưng sắc trời bên ngoài vẫn còn khá tối, một vầng trăng khuyết treo trên bầu trời. Đường Mạch không đáp lại, Vương Văn Quyên nói: “Bên ngoài trời tối, anh em chúng tôi không tiện tiễn hai người.” Giọng nói cô ta có chút dồn dập, không giấu được ý tứ muốn đuổi khách. Nhưng rất nhanh cô ta lại bổ sung một câu để che giấu đi cảm xúc của chính mình: “Nhưng nếu…… Nếu hai người muốn ở lại nhà chúng tôi một đêm cũng không phải là không thể, chỉ là chúng tôi không có dư phòng, các anh có thể ngủ ở phòng khách.”
Không đáp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-cau-online/361887/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.