Quả rắm vừa rồi thật sự hôi thối vô cùng, mãi lâu sau vẫn không bay mùi. Mọi người bị ngộp suýt nữa thì nôn mửa, chuột chũi lại chít chít cười, chạy đến góc tường tiếp tục dùng móng đào động.
Nó không quan tâm tới năm người chơi còn lại, mà năm người bọn họ cũng chẳng hơi đâu đi chọc vào một con quái vật làm gì.
Lâm Xảo bước đến trước hài cốt của nữ sinh, thở dài, cởi áo gió của mình đậy lên vũng máu. Lý Bân cũng bước đến trước thi thể của đầu bếp, kéo xác gã qua một góc, lại dùng áo khoác đắp lên mặt gã.
Từ khi Bành Ngọc Văn nổi điên dùng que diêm tạp chết gã đầu bếp, cho đến khi bị chuột chũi róc thịt nhả xương, hết thảy chỉ vẹn vẻn có năm phút đồng hồ.
Sau khi Hắc Tháp thông báo nhiệm vụ chi nhánh hai đã hoàn thành, không thấy xuất hiện thêm nhiệm vụ chi nhánh mới nào nữa. Bọn họ chỉ còn một nhiệm vụ chính, đó chính là sống sót. Con người không có nước có thể sống bảy ngày, không có đồ ăn thì tối đa ba mươi ngày. Nếu chuột chũi không làm gì bọn họ nữa, Đường Mạch cảm giác với tố chất thân thể hiện tại của cậu, cho dù không có nước cũng có thể duy trì được một tháng. Chỉ sợ, nhiệm vụ sinh tồn lần này của Hắc Tháp không có giới hạn mới mệt.
Đường Mạch thăm dò: "Chuột chũi thúc thúc, chúng ta rời khỏi đây như thế nào?"
Chuột chũi cười gian manh: "Các ngươi muốn rời đi? Các ngươi làm thế nào để rời đi? Các ngươi chơi trò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dia-cau-online/277047/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.