Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng dù sao đây không phải làxã hội nguyên thủy ăn tươi nuốt sống, chém tay người không tốt, hơn nữa, muốnchém tay chân Doãn Việt cũng không phải là chuyện dễ làm.
Ý nghĩ này Bình Phàm chỉ dám giữ trong lòng, đúng làkhông dám hành động.
Vốn bệnh nặng mới khỏi, còn chưa bình phục đã bị mẫuthượng đại nhân gọi đi xem mắt. Khí trời lạnh, quần áo mặc không bao nhiêu, hơnnữa còn bị Phương Nhan kích thích, ngày đó về nhà rồi Bình Phàm lại bị bệnhnặng.
Lần này, bệnh càng hung hơn trước, cả ngày Bình Phàmnằm trên giường, mơ mơ màng màng nằm mơ. Đều nằm mơ về chuyện Phương Nhan nắmtay Doãn Việt tới trước mặt mình thị uy, hoặc là Doãn Việt đi ngang qua trướcmặt cô, mặt không chút thay đổi, lạnh lùng như người xa lạ.
Cho dù nằm mơ cũng có thể khiến cho cô kinh hoảng,toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Mặc dù ngoài miệng nói buông tay, mặc kệ bọn họ ởchung một chỗ, nhưng bên trong lại không thể nào chúc phúc được.
Dù sao cũng là người đàn ông mình yêu, làm sao có thểbình tĩnh nhìn hắn ôm ấp người khác?
Cũng có lúc nằm mơ thấy cảnh mình và Doãn Việt đi xemmắt, cái loại cảm giác quen thuộc đã lâu này, rất chân thật, cho tới khi côtỉnh lại mới phát giác bên cạnh trống rỗng, lúc ấy vô cùng thống khổ.
Đau khổ, đau khổ tuyệt đối.
Nhưng ngoài chịu đựng, cô không có cách nào tưởngtượng nữa.
Thời gian là thứ trôi nhanh nhất trên thế giới, đảomắt đã đến tết. Năm nay rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-xem-mat/2352886/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.