Nói ra hai chữ kia, đột nhiên Bình Phàm cảm thấy nộitâm trống trơn, gió lùa vù vù thổi qua.
Doãn Việt không có vẻ mặt gì, chẳng qua chỉ đứng nơiđó, bối cảnh phía sau là hòm thư lớn màu xanh biếc, màu sắc quá nồng, ánh mắtBình Phàm có chút đau.
Cái tay kia, khô ráo sạch sẽ, nắm chặt rồi buông ra.
"Còn nhớ trước khi anh rời đi, em đã đồng ý vớianh cái gì không?" Doãn Việt hỏi.
Bình Phàm nhớ, cô đã đồng ý với Doãn Việt, ở nguyêntại chỗ chờ hắn, sẽ không rời đi.
Chẳng qua là, rất nhiều chuyện, rất nhiều người đangép cô rời đi.
Cầm đầu chính là Doãn Việt.
Cô là con rùa, con rùa nhát gan, vì Doãn Việt, cô đãdũng cảm đưa cổ ra, tuy nhiên lại phát hiện, tất cả kinh nghiệm chỉ là hoatrong gương trăng trong nước. Bị thương, cô quyết định rúc về lại cái mai củamình.
"Em lừa anh, giống như anh lừa em."
Nội tâm Bình Phàm, có một nguyện vọng nho nhỏ nóikhông nên lời. Cô hy vọng khi nghe thấy lời này, Doãn Việt sẽ giải thích.
Mà cô, có lẽ sẽ ép mình tin.
Nhưng Doãn Việt không có, hắn thậm chí còn không kíchđộng, không có chút cảm xúc phập phồng. Có, chẳng qua là vẻ mặt càng ngày càngnhạt.
Dạ dày Bình Phàm giống như bị kéo ra, vừa cứng vừanặng từng chút rơi xuống đất.
Thời gian giống như cái gai, mỗi một chút đâm vào timBình Phàm.
"Anh không có gì muốn nói sao?" Người khôngnhịn được chính là Bình Phàm.
"Anh nên nói cái gì đây?" Doãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-xem-mat/2352882/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.