Ngàyhôm sau, Chu Nam dậy sớm sửa soạn sẵn đồ ăn sáng cho cô trên bàn rồi đi làm.Trước khi đi, anh đứng trước giường ngắm nhìn cô rất lâu, tựa hồ như muốn lưugiữ hình ảnh lúc này của cô mãi mãi trong lòng. Cô còn cảm nhận được nụ hôn tạmbiệt của anh chạm nhẹ xuống vầng trán xanh xao của mình.
Cuộchẹn với Đỗ Hiểu Hồng, cô đến rất đúng giờ.
Đỗ HiểuHồng là một cô gái có tác phong rất chuyên nghiệp, tóc búi gọn, mặc bộ váy côngsở rất lịch sự. Vừa nhìn thoáng qua, Đông Tam liền nhận ra đây là một người đãbị môi trường văn phòng mô thức hóa. Vừa nhìn thấy cô, Đỗ Hiểu Hồng nhanh nhẹnđưa tay ra bắt rồi ra hiệu mời cô ngồi.
Họ hẹnnhau tại quán cà phê dưới tòa nhà làm việc của Đỗ Hiểu Hồng, giờ đang là buổitrưa, nhưng quán không có mấy người ra vào. Ánh nắng rực rỡ nhảy nhót trênchiếc bàn gỗ màu xám, nhưng do điều hòa trong quán để ở nhiệt độ quá thấp nêncô vẫn thấy chân tay lạnh cóng.
Đỗ HiểuHồng hỏi sơ qua về tình hình của cô, sau đó trầm ngâm một lát rồi mới thậntrọng nói:
- Tìnhhình của cô hơi phức tạp. Một năm nữa mới tốt nghiệp, nên bây giờ chỉ có thểlàm theo kiểu tập sự. Các công ty bây giờ cũng rất thực dụng, thời gian làmviệc không nhiều mà đòi lương cao, họ sẽ không nhận đâu.
ĐôngTam thu lại ánh nhìn, cúi đầu ngắm nghía thứ chất lỏng sóng sánh trong tách càphê trước mặt. Cô nhấp một ngụm cà phê, sau đó mới chậm rãi trả lời:
- Nếubây giờ tôi quyết định thôi học thì liệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-phia-khong-anh/83650/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.