Suốt khoảng thời gian ở lại nhà Châu Nhã Lâm khiến Tiêu Sĩ Quân cảm thấy nơi này khá thích hợp với mình. Một cuộc sống bình dị là điều cậu luôn hằng ao ước. Chẳng giống như mỗi ngày sống ở Tiêu gia, tựa như một chốn hậu cung tàn khốc. Suốt ngày chỉ biết tranh đấu lẫn nhau, hết mưu kế rồi lại lớn giọng mỗi khi đối đầu với Chương Khã khiến cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Mỗi lần cha của Châu Nhã Lâm đi làm thì cậu chính là người ở bên cạnh chơi đùa với cô bé. Bản thân Tiêu Sĩ Quân là người vô cùng khéo tay. Cậu đã làm một con bướm bằng giấy tặng cho cô bạn đáng yêu này. Nhận được món quà, Châu Nhã Lâm cười típ cả mắt, cô vui mừng mà ôm chầm lấy cậu bạn, hạnh phúc nói:
- "Sĩ Quân, cậu khéo tay thật đấy. Mình sẽ giữ nó thật kĩ."
Gương mặt cậu sau cái ôm bất ngờ có chút đỏ bừng liền ngại ngùng lùi người về sau, trầm giọng nói:
- "Vậy cậu không có món quà gì để tặng mình sao?"
Ngay lập tức, Châu Nhã Lâm vội tháo chiếc kẹp nhỏ trên đầu cô xuống mà đặt vào lòng bàn tay của người trước mặt, chu môi đáp:
- "Tặng cậu cái kẹp mà tớ yêu thích nhất đấy. Nếu như sau này cậu có rời khỏi đây để trở về nhà thì mỗi lần nhìn thấy nó xem như cậu nhớ lại người bạn này vậy."
Nói đến đây, khóe mắt Châu Nhã Lâm có chút rưng rưng. Cô biết sớm muộn gì Tiêu Sĩ Quân cũng sẽ trở về nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-phia-chan-troi/2589662/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.