Về phía Tiêu Sĩ Trung, sau những lần thất bại chờ đợi Châu Nhã Lâm trên khu phố đi bộ thì hôm nay cuối cùng anh cũng gặp lại cô.
Từ đằng xa đi tới đã thấy cánh tay của người phía trước vui mừng vẫy gọi mình, Châu Nhã Lâm lập tức tiến lại gần thì phát hiện người trước mặt vô cùng quen thuộc, cô ngạc nhiên đáp:
- "Là anh? Chúng ta lại gặp nhau rồi. Ngày nào anh cũng đến đây dạo phố sao?"
Tiêu Sĩ Trung không dám nói thật ra ngày nào anh cũng bảo người lái xe đưa mình đến đây chỉ vì mong gặp lại cô. Giọng điệu anh có chút ngập ngừng, một lúc sau lên tiếng đáp:
- "Thật ra tôi muốn nhờ cô giúp tôi một chuyện?"
- "Là chuyện gì?"
- "Tôi muốn cô làm người chăm sóc đặc biệt. Thật ra dạo gần đây tôi không tìm được ai có thể hiểu được suy nghĩ của mình cũng như giúp đỡ tôi trong việc sinh hoạt thường ngày, cho nên cô có thể..."
Tiêu Sĩ Trung chưa kịp dứt câu thì người trước mặt đã vội lên tiếng:
- "Xin lỗi anh nhưng hiện tại cha của tôi đang phải nằm viện điều trị, tôi buộc phải thường xuyên đến chăm sóc cho ông ấy."
Vẻ mặt Châu Nhã Lâm hiện rõ nỗi lo lắng. Thật ra khi trước, cha của cô đã cảm thấy sức khỏe của bản thân có vấn đề. Ông sợ một ngày nào đó mình sẽ ra đi bất cứ lúc nào cho nên quyết định dọn đến nhà của người em kết nghĩa để sinh sống, tiện thể có người trông coi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-phia-chan-troi/2589647/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.