Mấy tiếng sau cô mới tỉnh lại. Hắn hỏi: " Cô tỉnh rồi à"
Không có tiếng trả lời, hắn ngập ngừng:"Chuyện khi nãy cho tôi xin lỗi"
Cô quay lại, mỉa mai:" Người như anh mà có thể xin lỗi người khác được à, bất ngờ quá"
" Cô nghĩ ai cũng được vinh hạnh như cô sao"
"Không dám, lời xin lỗi từ miệng anh có bao giờ là thật lòng đâu"
Đang nói bỗng cô thấy một chiếc xe từ xa đang đi tới, cô chỉ tay: " Có xe kìa". Hắn và cô đi xuống vẫy tay, may thay chiếc xe này dừng lại. Trong xe là cặp vợ chồng cũng khá lớn tuổi, cô đi tới:" Dạ chào hai bác, chúng cháu đang trên đường vào thành phố mà giữa đường xe có gặp trục trặc, không biết hai bác có thể cho chúng cháu đi nhờ một đoạn được không ạ"
Hai bọn họ nhìn chúng tôi một lúc, chắc đoán không phải người xấu nên đồng ý cho đi nhờ xe. Trên đường đi chỉ có hai bác bàn với nhau chuyện buôn bán gì đó. Thấy chúng tôi không nói câu gì, bác gái hỏi:" Hai cháu là vợ chồng à"
" Không phải ạ, chỉ là đồng nghiệp" Cô đáp
Hắn nghe vậy mặt xám xịt. Định mở miệng mà điện thoại reo. Chắc tới đoạn này đã có sóng: "Alo"
" Anh làm cái gì mà em gọi mãi anh không nghe vậy hả" Ái Lan nhỏng nhẽo. Thực ra đang tức mà làm bộ.
"Tại ở vùng phủ sóng "
" Anh đang đi với Tuyết Băng sao"
"Ừ, cũng sắp về rồi"
" Vậy lát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-dau/2214903/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.