Bệnh của David trở nên nghiêm trọng, buộc phải điều trị bằng phương pháp hóa trị hoặc xạ trị. Tuy nhiên cả hai phương pháp đều có tác dụng phụ, cô không muốn để con phải điều trị hai phương pháp trên: "Liệu không điều trị hai phương pháp đó được không bác sĩ, tôi sợ thằng bé không chịu đựng được"
"Nếu như vậy thì phải lập tức ghép tủy, ít nhất trong ba ngày nữa vì bé đang có chuyển biển xấu. Không thể chờ thêm được nữa" Bác sĩ nói
Cô mệt mỏi đáp: "Vậy ba ngày sau nếu không có tủy phù hợp thì hãy điều trị hai phương pháp đó"
Sáng mai cô lại phải về Việt Nam để cầu xin ba người họ, hiện tại cô rất muốn có ông bà ngoại thằng bé ở bên, nhưng với người cha rượu chè be bét cô cũng không mong, hôm trước để lấy được máu của cha cô đi xét nghiệm, ông ta còn ra yêu sách phải trả năm triệu cho xã hội đen. Bên ngoại không ai phù hợp, chỉ còn cha cô chưa xét nghiệm nên cô cũng phải cắn răng trả. Sao cuộc đời cô toàn gặp phải những người không ra gì thế biết.Ngồi nơi ghế hành lang bệnh viện ngậm ngùi vừa khóc vừa gắng nuốt trôi ổ bánh mì.
Ngủ đến tầm bốn giờ sáng, dậy thấy David đạp tung chăn liền đắp lại cho con. Tự nhủ mình phải cố gắng, vì con thì dù cô mặt dày đến đâu cũng được. Lòng tự tôn bây giờ đối với cô không còn quan trọng nữa rồi.
Tám giờ sáng đến nơi, cô về nhà mẹ. Bây giờ người có thể giúp cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-dau/2214796/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.