Nhìn con thở ô xi nằm trên giường bệnh mà lòng cô quặn thắt, đã hai ngày cô chỉ ngồi đó nắm tay con thật chặt, mẹ cô lo lắng: "Tuyết Băng à con ăn chút gì đi, cứ như thế làm sao chịu nổi"
"David như thế này con ăn sao nổi hả mẹ, thằng bé bây giờ có ăn được đâu, phải truyền dinh dưỡng mẹ không thấy sao" Cô mệt mỏi nói
"Em phải ăn thì mới có sức chứ" Châu Kỳ đứng ở cửa nói
Cô ngạc nhiên: "Anh qua đây khi nào vậy?"
"Mới thôi" Châu Kỳ bước tới mở hộp thức ăn đưa cho cô
Cô nhìn rồi lắc đầu, Châu Kỳ thở dài đưa đến miệng cô nghiêm nghị: "Há miệng ra, không muốn ăn cũng phải ăn, đây là mệnh lệnh cấp trên giao cho em"
Cô máy móc thỏa hiệp ăn, Châu Kỳ nói: "Ngô Đình đang ở ngoài"
"Anh ta đến đây làm gì" Cô bật dậy, chưa đợi Châu Kỳ nói đã đi ra ngoài quả thật thấy hắn đang đứng dựa lưng ở cửa
Cô mất bình tĩnh tạt nước hắn: "Xin hỏi anh tới đây làm gì"
Hắn không đáp, cô chỉ tay hướng cửa: "Mời đi cho"
Châu Kỳ đuổi theo: "Em bình tĩnh, Ngô Đình đã đồng ý ghép tủy cho David rồi"
Cô cười mỉa mai: "Sao lúc tôi hạ thấp bản thân quỳ xuống cầu xin mấy người anh lại không đồng ý? Giờ anh đồng ý thì cũng muộn rồi"
Cô túm áo hắn: "Đều tại anh, con tôi mà có mệnh hệ gì thì các người không xong với tôi đâu"
"Muộn rồi là có ý gì" Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-dau/2214790/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.