Hắn ngồi ở quán bar đến hai giờ sáng mới về, thấy hắn về Ái Lan gắt: "Anh đi đâu đến giờ này?"
Ngô Đình không đáp đi lững thững lên lầu nhưng bị ả chặn lại: "Hỏi anh không nghe à"
"Tôi không có trách nhiệm phải nói với cô" Hờ hững nhìn ả nói
Ả chỉ vào mặt hắn: "Tôi là vợ anh đấy"
"Vợ? Đừng quên tôi và cô chưa đăng ký kết hôn, cũng chưa thề non hẹn biển gì ở đây hết"
"Do anh chứ ai, cứ năm lần bảy lượt bảo để sau, anh xem tôi là thứ gì? Chưa đăng ký kết hôn thì thôi đi, còn đi đến giờ này" Ả nghiến răng
"Bộ cô không đi chơi đêm? Lúc Hải Thiên đau cô có mặt để chăm nó không? Đừng có ở đây mà lên mặt với tôi. Muốn biết tôi đi đâu chứ gì? Tôi đi với Tuyết Băng đấy, cô có câu trả lời rồi phiền tránh ra" Hắn mặt lạnh nhìn ả
"Biết ngay là hai người dám qua mặt tôi, các người được lắm" Ả ném đồ lung tung
"Đủ rồi, tôi và Tuyết Băng đi đâu là việc của chúng tôi, cô không có quyền lên tiếng" Hắn quát
Ả điên máu: "Nên nhớ tôi là mẹ của con anh, bấy nhiêu đủ rồi chứ?"
"Cũng chính vì đứa con này mà phải đánh đổi lấy hạnh phúc tôi từng có, cô để cho tôi yên đi được không hả" Hắn không kiềm được cảm xúc
"Ý anh nói chỉ có lúc trước là hạnh phúc thôi chứ gì? Vậy bây giờ đối với anh là gì?" Ả trừng mắt lên hỏi
Hắn bực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-dau/2214751/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.