Để cho anh ta về trước, cô và bác tới một tiệm trà gần đó.Hai người ngồi gần cửa sổ, phong cách trang trí rất bắt mắt, tạo cảm giác mới mẻ: " Bác thường xuyên hay tới đây không ạ "
" Bác và mấy người bạn cũng hay tới, trong thành phố này trà ở đây là Bác thích nhất đấy." Bác nói
Cô ngửi và đưa lên miệng thử: " Trà ở đây cháu thấy thơm, cháu ít khi uống trà mà khi uống ở đây rồi cảm giác thấy thích thích, chắc từ bây giờ phải thường xuyên nhâm nhi quá"
" Khi nào rảnh chúng ta lại đi nữa nhé" Bác bảo
"Dạ"
" Chắc cháu cũng thắc mắc vì sao Ngô Đình đã có người yêu rồi, mà ta lại còn bắt ép nó lấy cháu"
" Qủa thật cháu cũng có thắc mắc" cô nhìn bác
" Cháu có tin là bác nhìn người rất tốt không?" Bác cười
" Chắc cũng nguyên nhân chứ bác nhỉ " cô đáp
" Nếu bác để cho Ngô Đình lấy ả ái lan thì chắc không biết sau này chuyện gì sẽ xảy ra nữa. Nó giống như mẹ nó vậy. Nham hiểm, ích kỷ, chỉ vì mình mà không nghĩ đến ai"
Cô không biết nói gì thì bác đã lên tiếng: " Trước khi lấy ba Ngô Đình thì bác đã yêu say đắm một người. Có thể nói đó là một quãng thời gian đẹp mà cũng có thể nói là một chuỗi đau khổ. " đẹp" vì đó là những ngày giản dị tay trong tay cùng người đó trải qua tuổi thanh xuân đầy kỷ niệm. Bác cứ tưởng người đó sẽ là người cùng bác đi vào lễ đường.Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-dau/121375/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.