Từ lúc Ngô Đình thả cô ở đó, hắn không về nhà liền mà tới chỗ cô bồ Ái Lan. Tới nơi dừng xe hắn đi lên phòng. Vì có chìa khóa phòng nên không cần gọi
" Đồ khốn kiếp, anh còn tới đây làm gì " Ái Lan ném chiếc gối về phía hắn
"Anh không tới đây thì tới đâu " Hắn ôm đằng sau
" Yêu nhau 3 năm, anh nói anh yêu tôi là thế này sao. Chấp nhận yêu cầu của cha mẹ lấy người khác mà không phải là tôi sao. Tôi có gì không xứng với nhà anh. Gia đình tôi cũng thuộc tầng lớp thượng lưu. Tôi muốn gì mà chả có. Cha mẹ anh nghĩ gì mà bắt anh lấy một người chỉ là con sâu con rệp không đáng giá một đồng . Rõ ràng tôi là người đến trước mắc mớ gì tôi phải làm người thứ ba " giọng đanh đá
" Thời buổi bây giờ hôn nhân đâu còn quan trọng. Miễn chúng ta được ở bên nhau là được rồi. Em cũng biết đấy hiện nay công ty ba anh vẫn là người nắm quyền trong tay. Đợi 1 vài năm nữa ông về hưu rồi tính. Với là anh đã nói với cô ta là anh đã có em rồi. Hôn nhân cũng như hôn nhân anh đi đâu là quyền của anh, không cần cô ta phải quan tâm. Cô ta cũng đồng ý rồi " Cố giải thích
Cô nghĩ nếu bây giờ mà cứ khăng khăng thì cũng không được gì. Đường còn dài thiếu gì cách.
Quay trở lại với Tuyết Băng , cô đi bộ một đoạn. Trước khi gặp mặt cô vẫn nuôi một tia hy vọng. Dù sao hôn nhân lần này cũng mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-ve-dau/121373/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.