Một câu nói của Vân Thanh, triệt để đánh Tiêu Hòa xuống vực sâu không đáy.
Sắc mặt hắn nhợt nhạt nhìn nam nhân trước mặt, chỉ cảm thấy trái tim trống rỗng, rỗng không đến mức vô pháp tưởng tượng.
Tiêu Hòa chấp nhất việc tìm chân tướng, kỳ thực điều hắn khát vọng nhất là làm sáng tỏ mọi chuyện, trả lại trong sạch cho Vân Thanh.
Nhưng hiện tại… hết thảy đều vô dụng.
Y thừa nhận.
Vân Thanh chính miệng thừa nhận.
Y giết người thân hắn, y diệt toàn gia hắn.
Nhưng giờ khắc này, y cũng nói, y yêu hắn.
Cách yêu như vậy, ai có thể chịu được?
Tiêu Hòa ngơ ngác bất động, suy nghĩ như thể bị mắc vào lưới, không tìm được đầu cuối, cũng không thấy được nơi tụ về.
Lung tung không mục đích, bàng hoàng không chỗ tựa.
Trời đất sụp đổ cũng không thể khiến hắn bất lực, nhưng hiện tại… hắn cảm thấy thế giới trước mắt thật hư vô.
“Vì sao phải làm vậy?” Giọng nói Tiêu Hòa rất nhẹ, như lòng sông mất hết thảy nguồn nước, khô kiệt và cằn cỗi “Chỉ bởi vì một kiếp nạn? Chỉ bởi vì ngươi muốn ta chết sao?”
Vân Thanh vô cảm nhìn hắn.
Tiêu Hòa bỗng gia tăng âm lượng: “Chỉ vì tư dục bản thân, ngươi có thể tàn sát mấy trăm mạng người? Chỉ vì để đột phá, ngươi liền phát điên như vậy sao?”
“Con đường đại đạo, vô tình vô dục.” Thanh âm Vân Thanh bình tĩnh lạnh lùng.
Mà Tiêu Hòa như bị đụng vào chốt mở, điên cuồng cười to: “Đại đạo?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-vao-nhan-cach-phan-liet/3243674/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.