Một câu nói, khiến Tiêu Hòa giống như đoạn phim bị ngắt quãng, triệt để cứng còng bất động.
Nếu để sư tôn xem, nếu để sư tôn biết, vậy… vậy…
Tuyệt vọng cùng cực phủ kín đáy lòng, trong nháy mắt đó, Tiêu Hòa chỉ có một ý nghĩ.
Chết.
Nếu nhất định phải đối mặt với hiện thực đáng sợ kia, hắn tình nguyện chết đi như một kẻ hèn nhát.
Chí ít chết rồi sẽ…
“Đừng hòng tự sát, đừng nghĩ có thể cắt đứt mọi chuyện.” Tiếng nói Hồng Thanh rất trầm, rất nhẹ, tựa như lời thì thầm ma quỷ “Nếu ngươi chết, ta sẽ nói với y, ngươi chưa từng yêu y, ngươi chỉ là coi y là thế thân của ta… Nay ngươi không chịu nổi giày vò vì sự phản bội, thế nên tự sát trong ngực ta.”
“Tiêu Hòa, y rất yêu ngươi, vô cùng yêu ngươi, ngươi nghĩ khi y nghe những lời này sẽ phản ứng thế nào? Ngươi nói… y có sụp đổ không? Lúc đó có phải ta sẽ dễ dàng giết chết y hay không?”
Giết y… Tiêu Hòa đột nhiên hoàn hồn, siết chặt cánh tay của Hồng Thanh, hai mắt đầy hoang mang: “Hồng Thanh, y là sư huynh của ngươi, sao ngươi lại có ý nghĩ như vậy?”
“Tại sao không? Tất cả mọi người chỉ nhìn thấy y, tất cả mọi người chỉ yêu quý y, lúc trước ta không thèm để tâm, nhưng giờ ngẫm lại, nếu y không còn, có phải mọi người đều sẽ nhìn ta? Nếu y chết rồi, có phải ngươi sẽ yêu ta?”
“Tiêu Hòa… Ta yêu ngươi.” Trong thanh âm Hồng Thanh chất chứa tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-vao-nhan-cach-phan-liet/3243667/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.