Tiêu Hòa lập tức từ mớ sinh hoạt hoang tưởng hỗn loạn không thể tả cất bước tới những ngày tháng hạnh phúc như thần tiên.
Quả thật sướng đến mức không bất cứ ngôn từ nào có thể diễn tả nổi.
Vân Thanh đối hắn vô cùng tốt, mọi chuyện chiều theo hắn, vả lại ở bên hắn một tấc cũng không rời.
Từ sáng sớm mở mắt đến tối muộn đi vào giấc ngủ, chỉ cần Tiêu Hòa muốn gặp y, bất cứ lúc nào đều có thể, bất luận y đang làm gì, bất luận y ở nơi nào.
Ban ngày tuỳ tâm sở dục, buổi tối cũng hưởng thụ cực độ.
Tới bây giờ Tiêu Hòa mới biết, sư tôn cưng chiều một người rốt cuộc cưng đến độ nào.
Muốn làm liền làm, mệt thì nghỉ ngơi, y chưa bao giờ vì dục vọng bản thân mà thương tổn hắn, làm hắn đau đớn hay mệt mỏi rã rời.
Tiêu Hòa mới đầu còn hơi câu nệ, nhưng dần dần thì thích ứng, sau đó chân thật cả thấy mình bị chiều đến hư rồi.
Cần nhanh liền nhanh, muốn chậm thì chậm.
Nhưng nhanh, cố tình nhanh đến mức tựa mưa rền gió dữ, khiến người hưng phấn tê cả da đầu; mà chậm, lại chậm cực vững cực sâu, từng phát từng phát tinh chuẩn kích thích làm hắn không phân rõ đông tây nam bắc.
Tiêu Hòa ở bên Vân Thanh, hưởng thụ sung sướng cả đời không dám tưởng tượng, cũng triệt để khắc sâu nam nhân này vào tận xương tủy, lưu dấu trong tim.
Hắn yêu y, lời tâm tình có nhiều hơn nữa cũng không thể biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-vao-nhan-cach-phan-liet/3243665/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.