Đỉnh Thanh Loan có Thanh Loan điện, trong Thanh Loan điện có Vân Thanh.
Mọi người mới vừa rồi còn hoảng hốt, giờ phút này đều lộ vẻ khiếp sợ.
Mà Tiêu Hòa lại càng không thốt ra được nửa câu.
Vốn tưởng là tuyệt cảnh, vốn tưởng sẽ rơi xuống huyền nhai, nhưng vạn vạn không ngờ lại mở ra hi vọng tươi sáng.
Nguyên Phong nhíu mày, nhưng chưởng môn đã lên tiếng, lão không có quyền xen vào, đành mở mắt trừng trừng nhìn tiểu thiếu niên đầy nghiệp chướng bước nhanh lên núi.
Tiêu Hòa từng nhiều lần ảo tưởng cảnh hai người lần thứ hai gặp mặt, nhưng giây phút tận mắt chứng kiến, so với ảo tưởng của hắn phải đẹp gấp mấy trăm lần.
Trên đỉnh Thanh Loan mây mù lượn lờ, Thanh Loan điện tựa tiên điểu(1) phi cao, lỗi lạc đồ sộ, ưu mỹ như họa.
Song cảnh đẹp có hơn, mây đẹp có hơn cũng không sao sánh bằng người đứng trong điện kia.
Trường bào như tơ khẽ lướt trong sương mù, tóc đen dài ngang eo tựa dòng chảy nơi nước sâu, y quay đầu, ánh nhìn vân đạm phong khinh, tức thì khiến Tiêu Hòa không màng gì nữa.
“Lại đây.” Y nhẹ giọng gọi hắn.
Tiêu Hòa tiến về phía y.
Vân Thanh rũ mắt nhìn hắn, chất giọng êm tai lên tiếng hỏi: “Tên là gì?”
Tiêu Hòa chợt thấy khẩn trương: “Hồi bẩm chưởng môn chân nhân, đệ tử họ Tiêu danh một chữ Hòa.”
“Tiêu Hòa.” Vân Thanh nhẩm lại hai chữ này, khẽ cười nói “Rất thuận tai.”
Tiêu Hòa càng thêm khẩn trương.
Nhưng Vân Thanh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/di-vao-nhan-cach-phan-liet/3243656/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.